Chương trước
Chương sau
Chỉ nghe ‘bùm’ một tiếng, cảnh tượng ấy khiến cho mấy tên ông trùm trên giang hồ suýt nôn ra ngay tại chỗ.

"Biện pháp chính là, nếu giờ mày chết rồi thì đến lúc đó chẳng phải không cần gánh hậu quả nữa sao?"

Sư Tử Hà Đông tỏ ra vô cùng thản nhiên, như thể ông ta chỉ vừa đập vỡ một quả dưa hấu vậy.


Sau đó ông ta ngẩng đầu, híp mắt liếc nhìn mọi người, nhẹ giọng nói: "Cho Giang Bắc máu chảy thành sông, báo thù cho Tiểu Mai và Tiểu Chí, chúng mày còn ai có ý kiến gì về chuyện này không? Ai cũng có thể thoải mái mở lời".

Phịch!

Đám người sợ tới mức vội vàng quỳ xuống đất: "Khiến Giang Bắc máu chảy thành sông, khiến Giang Bắc máu chảy thành sông, kể cả Sư Gia không ra tay, chúng tôi cũng sẽ làm như vậy!"

Dưới sự uy hiếp của cảnh tượng vừa rồi, còn ai dám mở mồm nói nhảm nữa?

"Được rồi, bây giờ mọi người nghe lệnh của tôi, tiến về Giang Bắc, tiêu diệt Diệp Vĩnh Khang, tắm Giang Bắc trong máu!"

Tin tức về cuộc tiến quân của Sư Tử Hà Đông đến Giang Bắc đã sớm lan truyền trên khắp Giang Hồ.

Bởi vì vị trí địa lý nơi ông ta sống rất đặc biệt, từ nơi xuất phát đến Giang Bắc cần lần lượt đi qua thành phố An Dương, thành phố Tây Hải và thành phố Đông Hải.

Vốn dĩ Giang Hồ đều có luật lệ, các thế lực đều có địa bàn riêng, nước sông không phạm nước giếng.

Nếu một thế lực tiến vào phạm vi ảnh hưởng của đối phương trên diện rộng, trừ khi đối phương cho phép, nếu không đó là hành động vô cùng bất kính, nhất định sẽ bị phản kích và bao vây bởi thế lực địa phương.

Tuy nhiên, quy tắc này là ngoại lệ đối với Sư Tử Hà Đông.

Ông ta chẳng cần xin phép thế lực nào cả, nhưng chẳng những không gặp trở ngại, phiền phức mà còn rất thuận lợi, chỉ cần đoàn xe của ông ta đi đến đâu phía trước nhất định sẽ có vài chiếc xe đen mở đường.

Những chiếc xe màu đen mở đường này không ai khác mà chính là do lực lượng địa phương bố trí.

Không phải vì họ có quan hệ tốt với Sư Tử Hà Đông mà đều là tránh cho con sư tử giận dữ này ở lại quá lâu trên địa bàn của mình.

Mọi người đều biết rằng Sư Tử Hà Đông tính khí thất thường.

Nếu có vài chuyện ngoài ý muốn nhỏ trong phạm vi thế lực của mình, có Chúa mới biết con sư tử hung hãn này sẽ làm gì.

Và tất cả đều biết rằng Sư Tử Hà Đông không phải vì mình mà đến, thế nên ai ngu mà đi dây vào cho rắc rối ra chứ?

Loại này, tránh càng xa càng tốt.

Nhưng có một người đã cư xử hơi khác.

Đó chính là Vua Đông Hải, bác Hải.

Lý do tất nhiên không phải vì bác Hải là kẻ tọc mạch, ngược lại, bác Hải, lại là một con cáo già, thông minh hơn bất cứ ai khác.

Khi đó, lão ta nghe nói Sư Tử Hà Đông ra quân với một đoàn người đông đúc và chuẩn bị đi ngang qua địa bàn của chính mình, lão ta thậm chí còn trực tiếp dùng rất nhiều mối quan hệ và tiền bạc của mình để dẹp trống một con đường cho đoàn người Sư Tử Hà Đông.
Lão ta cũng ngay lập tức bố trí người tiến hành giới nghiêm gần tuyến đường di chuyển của đoàn xe, nói ngắn gọn mục đích là để đoàn xe của Sư Tử Hà Đông rời khỏi địa điểm của lão ta càng nhanh càng tốt, và đảm bảo rằng không có tai nạn nào xảy ra trong quá trình này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.