Chương trước
Chương sau
Với những thứ này, đủ để chứng minh Mười bảy đã bị chôn vùi trong vụ đánh bom rải thảm, lệnh truy sát do Điện Long Thần ban ra đã kết thúc thành công.

Diệp Vĩnh Khang lúc đó tỏ vẻ rất vui mừng và đã treo thưởng cao ngất ngưởng cho tổ chức đã giết chết Mười bảy.

Sau đó tổ chức một bữa tiệc linh đình, dành cả tuần để uống rượu với đủ loại người khác nhau, cũng say cả tuần lễ.


Trong khoảng thời gian đó, không ai có thể hiểu được sự dày vò mà Diệp Vĩnh Khang phải chịu đựng trong lòng, anh cảm thấy trái tim mình gần như bị những lưỡi dao sắc bén cứa sâu!

Mãi cho đến khi thời gian trôi qua từng ngày, cơn đau mới vơi đi từng chút một.

Đặc biệt là sau khi gặp gỡ Hạ Huyền Trúc, Diệp Vĩnh Khang mới vui vẻ hơn một chút, cái tên đó cùng sự việc trong quá khứ kia dần dần mai một trong trí nhớ của anh.

Diệp Vĩnh Khang còn tưởng rằng những chuyện này đã là quá khứ, sẽ không bao giờ dậy sóng được nữa.

Nhưng khi anh nghe Hồng Lý nói rằng Mười bảy vẫn còn sống vừa rồi, cảm xúc bị kìm nén sâu trong lòng anh bùng lên như một cơn bão.

Về đến nhà, thấy Lâm Tĩnh cũng đang ở nhà mình, nói chuyện phiếm và cười đùa với Hạ Huyền Trúc.

"Vĩnh Khang, anh về rồi à, Tĩnh Tĩnh với em đang nói về Triệu Đại Lực, vui chết đi được, chưa nghe ai cầu hôn bằng một vali toàn vàng thỏi cả, ha ha ha!"

Diệp Vĩnh Khang cũng cười hỏi: "Tiểu Trân đâu?"

"Bà ngoại đưa con bé đi công viên tìm đom đóm rồi, Vĩnh Khang, Tĩnh Tĩnh nói lúc đó mặt cô ấy xanh mét phải không, Triệu Đại Lực đáng yêu quá, có phải anh gấu lần trước chắn trước mặt mình không vậy?"

Hạ Huyền Trúc cười nói.

Lâm Tĩnh đáp: "Còn không phải sao? Lúc cậu không ở đấy ấy, tên cao to đen hôi thù lù như con gấu vậy á, quỳ trên mặt đất phịch một cái, sau đó cầm một cái vali lớn lên, tha thiết muốn mình gả cho anh ta, haha, giờ mình còn chả dám nghĩ lại nữa kìa".

"Chuyện này mình phải cảm ơn anh chồng Vĩnh Khang của cậu rồi. Nếu không có anh ấy giúp mình thì không biết mình thoát thân kiểu gì nữa. Mà này, anh Vĩnh Khang, chuyện gì đã xảy ra sau khi tôi rời đi vậy, tên đó không làm gì đó khác thường chứ ... "

"Cô cảm thấy nói người khác như vậy vui lắm à?”

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên siết chặt nắm tay, trịnh trọng nói: "Người ta thích cô, tỏ tình với cô bằng vẻ mặt chân thành nhất. Cô có thể từ chối, nhưng xin hãy tôn trọng người khác!"

"Chả nhẽ cô không biết một thằng đàn ông đi yêu một cô gái hết lòng cần bao nhiêu dũng khí sao?"

"Không nhận thì thôi, nhưng tại sao lại cười nhạo, tại sao lại nói xấu, tại sao lại phản bội, tại sao lại lợi dụng tình yêu của chàng trai đó mà làm tổn thương trái tim anh ta!"

"Anh ta đã làm gì sai? Không phải chỉ muốn thích một cô gái thôi sao? Có sai không? Tại sao lại phải nhận trừng phạt như thế này!"

Khi nói mấy câu sau đó, Diệp Vĩnh Khang gần như hét lên, hai mắt đỏ ngầu, như muốn xé xác người ta thành từng mảnh bất cứ lúc nào!

"Anh hung dữ với tôi vậy làm gì?”
Lâm Tĩnh run rẩy, sau khi phản ứng lại lập tức quát: "Tôi chỉ nói đại vài câu, coi như tôi nói sai đi, thì anh cũng có cần hung dữ với tôi vậy không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.