Chương trước
Chương sau
Phịch!

Đột nhiên có người ngã khuỵu xuống đất, rồi phịch phịch phịch ...

Tiểu Chí và mười hai vị tướng Thiên La lần lượt ngã xuống như những quân cờ domino.


Chạy lại xem, tất cả đều đã tắt thở!

Vẻ mặt của đám Tần Phong, ban đầu là hoang mang, sau đó là nghi ngờ đều biến thành kinh ngạc cùng hoảng sợ!

Thậm chí còn có người đã bắt đầu hơi run lên, cách đó không xa nhìn cô gái mặc sườn xám màu đỏ, bước đi nhẹ nhàng, cầm chiếc ô đỏ, trong mắt mọi người tràn đầy vẻ tôn kính cùng sợ hãi vô tận!

Họ vừa chiến đấu với đối phương và họ đều biết sức chiến đấu của chúng.

Đối phương chỉ có mười ba người, nhưng bọn chúng đã nghiền nát hơn một trăm người của họ, mà bọn họ còn là những người đã trải qua cuộc huấn huyện hai tháng địa ngục.

Thế mà, mười ba người đó đã bị giết ngay lập tức chỉ trong một giây bằng một chiêu mà cho đến giờ vẫn chưa ai hiểu được!

Không thể tưởng tượng được thực lực đáng sợ của người phụ nữ mặc sườn xám, cầm ô đỏ này đã đạt đến cảnh giới nào rồi!

"Sư phụ, sư phụ, sư phụ!"

Sau khi Triệu Đại Lực kịp phản ứng, liền vội vàng chạy theo Hồng Lý.

Sau đó, anh ta quỳ trên mặt đất cái huỵch: "Sư phụ, bây giờ tôi gọi cô là sư phụ còn kịp không, vừa rồi chính cô nói là muốn nhận tôi làm đồ đệ, đồ đệ có mắt như mù, xin sư phụ tha thứ, sư phụ, con muốn theo sư phụ học hỏi đến trở thành cường giả!"

Triệu Đại Lực lúc này mới cảm thấy hối hận, anh ta không ngờ, cô gái nhìn ‘yểu điệu’ trước mặt lại là một cao thủ!

Hồng Lý dừng bước, nhưng không nói gì, thậm chí còn không nhìn Triệu Đại Lực.

Lúc này, Sử Nam Bắc và Diệp Vĩnh Khang cũng đi về phía bên này.

"Này đầu to, trước đó cậu nói câu gì ấy nhỉ?"

Sử Nam Bắc cười khinh khỉnh với Triệu Đại Lực: "Ồ, tôi nhớ rồi, lúc trước cậu nói cậu đứng tại chỗ, Hồng Lý có thể dùng mọi biện pháp, nếu có thể xê dịch cậu nửa tấc thì cậu đồng ý làm đồ đệ của cô ấy à?"

"Không không không không, tôi...... Tôi…"

Triệu Đại Lực bây giờ chỉ muốn đập đầu vào đâu mà chết quách đi cho rồi, chỉ cần nhớ tới câu nói ban nãy, anh ta liền hận không thể đào cái lỗ nẻ mà chui xuống.

"Sư phụ, con thật sự không cố ý, xin người đừng để bụng, con sai rồi, con có mắt như mù, con mắt chó coi thường người khác, con đời đời bất hủ…"

"Đệch, dừng lại!"

Sử Nam Bắc vội vàng làm động tác dừng lại: "Đệch, cái gì mà đời đời bất hủ, có học hành gì không vậy?"

"Đừng nói mấy câu vô dụng này nữa. Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát à?”

"Như này đi, không phải cậu vừa nói rằng nếu Hồng Lý có thể di chuyển cậu nửa phân, thì cậu sẽ thành đồ đệ của cô ấy à?”

"Bây giờ đổi lại đi, Hồng Lý đứng yên. Nếu có thể khiến cô ấy nhích người nửa tấc, cô ấy sẽ nhận cậu làm đồ đệ".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.