Người phụ nữ này không chỉ xinh đẹp mà còn có gu ăn mặc độc đáo.
Cô ấy mặc một bộ sườn xám lớn màu đỏ với hoa văn sẫm màu tinh xảo, cổ áo giọt nước, đuôi cá chép, nút cúc mã não và sau đầu búi tóc đơn giản nhưng tinh tế. Nước da trắng ngần và nét mặt tinh xảo như một đồ thủ công đỉnh cao.
Điều đặc biệt nhất là cô ấy để trên vai một cái ô màu đỏ, kiểu dáng của chiếc ô màu đỏ đậm chất cổ xưa, đứng ở đó, cô ấy trông giống như một người phụ nữ thời xưa xuyên không tới đây vậy.
"Này người đẹp, xin chào, có muốn cùng ăn cơm không? Quần áo đẹp quá, có thể cởi ra đưa cho anh không..."
Triệu Đại Lực vội vàng thò đầu ra khỏi cửa kính xe, mỉm cười nhìn người đẹp sườn xám đỏ.
Cái tên này, luôn miệng nói thích Tĩnh Tĩnh, thế mà nhìn thấy gái đẹp một cái là dở thói này ngay được.
"Nếu còn muốn sống thọ thì mau ngậm mồm lại".
Diệp Vĩnh Khang vội vàng kéo tên dở hơi đang nổi máu dê lại, sau đó cho xe đậu qua một bên: "Đại Lực, anh đến chỗ Tĩnh Tĩnh trước đi, lát nữa tôi sẽ đến".
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang mở cửa xe, đi thẳng tới chỗ người đẹp sườn xám màu đỏ.
Triệu Đại Lực ngẩn người, thở dài nói: "Sư phụ ơi là sư phụ, trực tiếp tiếp cận luôn à, được lắm!"
Sau khi thốt lên, anh ta tiếp tục lái xe đi đến khu vườn bên bờ biển, qua kính chiếu hậu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634589/chuong-987.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.