Chương trước
Chương sau
Đường Văn Nguyên, Lưu Đại Hải, Tần Hạc, Tần Long Tượng, Quách Thụy Hoa lần lượt gọi cho anh nóng cả máy, thay đổi cách thuyết phục Diệp Vĩnh Khang bỏ chạy.

"Anh Diệp, coi như Lưu Đại Hải tôi xin anh, làm ơn chạy đi!"

"Anh Diệp, có một căn mật thất dưới nhà hàng Đường Triều của tôi. Anh cứ trốn ở đó một thời gian. Sẽ không ai biết".

"Anh Diệp, đừng nhúng tay vào chuyện này. Chúng tôi sẽ tự mình giải quyết. Anh đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều rồi, không thể để chuyện này liên lụy đến anh nữa".


Diệp Vĩnh Khang mặc dù biết những người này thật tâm lo lắng cho anh, trong lòng có chút cảm động, nhưng vẫn không khống chế được cảm xúc: “Từ nay về sau còn ai dám gọi điện cho tôi nhắc về chuyện này nữa tôi sẽ chạy đến chỗ của Sư Tử Hà Đông tự thú đấy!"

Câu này thực sự hiệu quả, quả thật không ai dám gọi cho anh nữa.

Nhưng không đến nửa giờ sau, mấy chiếc xe hơi sang trọng đột nhiên chạy tới trước cửa nhà Diệp Vĩnh Khang.

Đám Đường Văn Nguyên, Lưu Đại Hải, Tần Hạc, Tần Long Tượng, Quách Thụy Hoa bước vào, nhìn về phía Diệp Vĩnh Khang và chân thành nói: "Anh Diệp, nếu anh không cho chúng tôi gọi điện thì chúng tôi đến tận nơi vậy".

Diệp Vĩnh Khang: "..."

Vài phút sau, toàn bộ khu biệt thự vang lên tiếng gầm thét chói tai, sau đó mấy ông lớn của Giang Bắc, Đường Văn Nguyên, Lưu Đại Hải giống như một bầy chuột chạy loạn, ra sức chạy ra ngoài.

Diệp Vĩnh Khang thực sự đã bị ép đến phát điên, nếu đám người này tiếp tục dí anh như thế thì anh đến bị tâm thần phân liệt mất thôi.

Sau khi xua đuổi những kẻ còn nhiều lời hơn Đường Tam Tạng, Diệp Vĩnh Khang tưởng rằng bản thân có thể yên ổn được rồi.

Nhưng không ngờ mấy tên đó vừa đi khỏi thì tên khác lại đến.

"Anh Diệp, chúng ta lại gặp nhau rồi!"

Một bóng người to lớn, giống như một con gấu đen, hùng hổ bước từ bên ngoài vào, giẫm huỳnh huỵch xuống sàn nhà.

"Ha ha ha, anh Diệp, là tôi, Triệu Đại Lực, ngạc nhiên không?”

Triệu Đại Lực nhe răng nhếch miệng cười.

Diệp Vĩnh Khang: "Ngạc nhiên con khỉ, mẹ nó, ông đây vừa lau nhà đấy!"


Lần trước đến Nam Giang, người mà Diệp Vĩnh Khang ấn tượng nhất chắc chắn là Triệu Đại Lực, một tên cao to đen hôi như vận động viên thể hình.

Ngoài thân hình đặc biệt của người này, đầu óc của anh ta cũng rất khác với người bình thường.

Khi rời Nam Giang lần trước, anh chàng này đã đuổi theo và tặng cho anh một món quà, tưởng là cái gì tốt đẹp, hóa ra lại là một cái túi...

Nói tóm lại, Diệp Vĩnh Khang chỉ cần nhìn thấy người này là lại đau đầu.

"Mẹ nó, trước khi tới có thể đánh tiếng trước không? Cứ hùng hổ đi vào thế, may mà mẹ vợ với con gái tôi không có ở đây đấy, không thì sẽ bị anh dọa cho khiếp vía mất".

Diệp Vĩnh Khang cau mày than thở.

Triệu Đại Lực gãi đầu cười: "Còn không phải là vì muốn làm anh ngạc nhiên sao, xem cái này đi".

Triệu Đại Lực vừa nói vừa lấy trong người ra một cái túi vải màu đỏ, mở ra thì thấy bên trong có một sợi tóc.

"Gì đây?"

Diệp Vĩnh Khang nghi hoặc nói.
Triệu Đại Lực nói: "Lần trước không phải anh bảo tôi luyện làm đứt sợi tóc sao?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.