Chương trước
Chương sau
Lời còn chưa dứt thì lại là một nhát chém khác.

"Nhát này là cho con gái tao!"

Phập--

Một nhát khác.


“Nhát này là cho tao, đậu mẹ nhà mày, đồ chó, có chuyện gì thì cứ nhắm vào tao đây này, ngắm vào vợ con tao thì có bản lĩnh gì…”

"Lão Quách, hỏi câu kia trước đi!"

Tần Hạc thấy cơn tức giận của Quách Thụy Hoa hơi mất kiểm soát nên vội vàng ngăn cản.

Quách Thụy Hoa cũng bình tĩnh lại một chút, chĩa mũi dao vào cổ đối phương, hung hăng nói: "Nói đi, sao mày lại đến phá chúng tao, không nói thì ông đây cho mày nếm mùi máu tươi đấy!"

Tiểu Mai bị Tần Đại Dạ đánh cho trọng thương, không biết gãy bao nhiêu cái xương rồi, lúc này lại bị mấy nhát dao của Quách Thụy Hoa đâm vào đùi đến mức lộ cả xương, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ khinh thường và mỉa mai.

"Thắng làm vua thua làm giặc, chúng mày muốn làm gì tao cũng được nhưng đừng hi vọng tao sẽ phục tùng, chúng mày cứ việc giết tao đi, Sư Gia nhất định sẽ báo thù cho tao".

Nhắc đến Sư Tử Hà Đông, đôi mắt Tiểu Mai hiện lên vẻ không nỡ và dịu dàng.

"Ồ? Thật sao, vậy thì tao sẽ xem cái miệng của mày cứng đến mức nào!"

Khuôn mặt Quách Thụy Hoa trở nên hung dữ, mặc dù không phải là xã hội đen nhưng khi ra tay lại vô cùng tàn nhẫn, ông ta dùng dao và tiếp tục đâm vào những bộ phận không rõ tên của Tiểu Mai từng nhát lại từng nhát.

Toàn thân Tiểu Mai đã biến thành một đống máu, nhưng từ đầu đến cuối không hề kêu lên một tiếng nào.

Ngay cả Tần Hạc cũng bị biểu hiện của hắn làm cho kinh ngạc, không khỏi lẩm bẩm nói: "Tên này không đau sao?"

Tiểu Mai nhoẻn miệng đầy máu, đôi mắt đầy dịu dàng: "Sư Gia là người anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, tao thân là người được yêu thích nhất của Sư Gia, sao có thể để cho ông ấy mất mặt được?"

"Đụ má im mồm cho ông!"

Tần Hạc không khỏi rùng mình, trên người nổi đầy da gà da vịt.

Quách Thụy Hoa chém cũng sắp tê hết cả tay rồi, nhưng bên kia vẫn không mở miệng, nếu cứ chảy máu thế này thì sẽ chảy máu chết mất.

"Được rồi, hắn không nói cũng không sao".

Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhẹ giọng nói một tiếng, sau đó chậm rãi đứng lên, đi tới bên cạnh Tiểu Mai, cúi đầu chế nhạo khinh thường: "Mày còn lời trăng trối cuối cùng nào không?"

Vừa nói, anh vừa làm động tác lấy điện thoại ra và bật camera lên: "Đừng lo, tao sẽ chuyển lời của mày đến Sư Tử Hà Đông".

Tiểu Mai lạnh lùng hừ một tiếng: "Coi như mày còn có chút lương tâm, tao cũng không có gì để nói, chỉ có một câu thôi, kiếp này gặp được anh ấy là vinh hạnh lớn nhất của tao".

"Hết rồi?"

Diệp Vĩnh Khang hỏi.

"Hừ!"

Tiểu Mai cười khinh thường.

"Được rồi, mày yên tâm lên đường đi".
Diệp Vĩnh Khang nói xong đột nhiên giơ chân lên, sau đó dậm mạnh xuống đầu của Tiểu Mai!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.