Chương trước
Chương sau
Mê Long vừa chạy vừa gãi đầu, sau khi nghĩ thông rồi thì vỗ mạnh vào gáy: “Mẹ kiếp, đúng là ý này, anh được đấy, sau này gọi anh một tiếng đại ca cũng không thiệt”.

“He he, đây chỉ có thể xem là chuyện bình thường, yên tâm đi, sau này cậu đi theo tôi sẽ không để cậu thiệt”.

Tần Phong vươn tay vỗ nhẹ vài cái lên vai Mê Long.

“À phải rồi, nơi này nhiều người như thế, tại sao anh không tìm người khác, mà phải đánh cược với tôi?”


Mê Long bỗng nảy ra một nghi ngờ khác.

“Vì tôi nghĩ cậu là một tài năng đáng được công nhận”.

Tần Phong cười đáp: “Tôi nghĩ cậu có tư chất cao nhất trong tất cả những người ở đây, thế nên định nhận cậu làm đàn em để cậu thừa kế trí tuệ của tôi”.

“Chuyện này chắc chắn phải tìm một người có thiên phú hơn người, nếu không người bình thường không thể lĩnh hội được trí tuệ cao thâm của tôi”.

Mê Long bị nói cho ngơ ngác, sau đó nhếch miệng nói: “Ôi, ý anh nói tôi là một thiên tài, ha ha ha!”

“Không phải là, nhưng cậu đừng kiêu ngạo, Thiên Lý Mã thường gặp, nhưng Bá Lạc không nhiều, thiên tài như cậu cũng chỉ có thể phát sáng trong tay Bá Lạc là tôi thôi”.

“Thế nên sau này tôi không chỉ là đại ca của cậu mà còn là sư phụ của cậu, cậu phải tôn trọng, nghe lời tôi”.

Lúc này Mê Long đã bị sự thật mình là thiên tài làm cho choáng đầu, cười ha ha nói: “Chẳng phải sao, nói như thế thì sau này ai dám có ý xấu với anh Phong thì phải bước qua cửa ải của tôi trước đã”.

“Tránh ra!”

Lúc này một người phụ nữ thân hình thướt tha, tóc dài mượt bỗng chạy đến từ phía sau, tiện tay đẩy Tần Phong đang chặn trước mặt một cái.

“Ôi trời, cô đứng lại, mẹ kiếp ai cho cô đẩy anh Phong!”

Mê Long nhập vai rất nhanh, thấy có người dám đẩy đại ca của mình, anh ta lập tức nổi máu.

“Bị người ta bán rồi cũng không biết”.

Người phụ nữ tóc dài nhíu mày nói.

Vẻ ngoài của cô ta rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, vóc người không chê vào đâu được nhưng gương mặt lại có vẻ lạnh lùng khiến người khác không dám đến gần, đôi mắt càng không có chút cảm xúc nào cứ như đã viết xong câu chuyện.

Vừa nãy trên thao trường, chính cô ta đã lên tiếng nói câu muốn làm kẻ mạnh, cũng không muốn bị cả thế giới này bắt nạt nữa.

“Vãi chưởng, tôi bị người ta bán thế nào, cô đừng nói bậy bạ”.

Mê Long giơ tay lên định đánh cô ta nhưng thấy đối phương là phụ nữ, cuối cùng anh ta cũng không xuống tay được.

Người phụ nữ lạnh lùng hừ một tiếng: “Tặng anh một câu, đừng để bị người ta bán rồi còn đứng đếm tiền cho họ”.

Tần Phong bỗng không bình tĩnh nữa, vội nói: “Sao cô lại nói nhiều thế chứ, cậu Long, chúng ta chạy nhanh lên, cách xa cô ta một chút”.

Vừa nói, cậu ta vừa kéo Mê Long nhanh chóng chạy về phía trước.

Cho khi cách người phụ nữ một đoạn, Tần Phong mới thở phào, thầm nghĩ không ngờ kế hoạch của mình lại bị người phụ nữ đó nhìn thấu.

Thật ra những gì người phụ nữ vừa nói lúc nãy không sai, quả thật Tần Phong đang dùng Mê Long làm lá chắn.

Xét về khả năng chiến đấu, có ba Tần Phong kết hợp lại cũng chưa chắc là đối thủ của Mê Long cao to này.
Nhưng xét về đầu óc, có lẽ hai mươi Mê Long cũng không đủ dùng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.