Chương trước
Chương sau
Sử Nam Bắc cho rằng đối phương bị mình làm cho kinh ngạc, đắc ý vỗ tay cười nói: “Đừng kích động quá, tôi cũng là người phàm thôi, sau này còn thường xuyên gặp nhau đấy”.

“Ừ ừ, hiểu rồi”.

Ngụy Tinh vội vàng gật đầu, thật ra trong lòng anh ta đang nghĩ, vì sao đối phương lại đặt cho bản thân cái biệt danh ghê tởm là ‘Cứt Thần’ chứ?

“Đại ca, tôi đi xem trước đã, đám nhãi đó vừa tới, vẫn còn nhiều nhức nhối lắm. Tôi rời đi lâu như vậy e là có đứa vắng chủ nhà gà mọc đuôi tôm, hai người cũng theo sau luôn nhé”.


Sử Nam Bắc chào Diệp Vĩnh Khang, sau đó nhảy lên chiếc xe moto bốn bánh của mình.

“Anh Diệp, tôi có một câu hỏi”.

Ngụy Tinh nhìn Diệp Vĩnh Khang, nói: “Có rất nhiều dị bản về năm Đại Thiên Vương của Điện Long Thần”.

“Bản nhiều nhất trong số này là năm Đại Thiên Vương của Điện Long Thần không chỉ đánh nhau giỏi mà tất cả đều có biệt danh là nhan sắc trời cho”.

“Chỉ là sao vị Thiên Vương này lại lất biệt danh ghê tởm vậy, người thì trông lại thô tục thế…”

“Đó là bởi vì…”

Diệp Vĩnh Khang đang định nói, đột nhiên nhìn thấy Sử Nam Bắc đã lái xe đi được một đoạn lại ầm ầm quay lại.

“Này… Lát nữa anh nhớ nói mấy lời tốt đẹp nhé”.

Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy biểu cảm này của Sử Nam Bắc, vội vàng bước sang bên cạnh vài bước.

Sử Nam Bắc u ám mặt mày, nhìn chằm chằm Ngụy Tinh, trầm giọng nói: “Lên xe đi, tôi đưa anh tới một nơi, có vài câu muốn nói riêng với anh”.

Ngụy Tinh đương nhiên biết lý do vì sao Sử Nam Bắc quay lại, vội vàng nói: “Xin lỗi Sử Thiên Vương, tôi sai…”

“Anh không sai, đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn nói chuyện riêng với anh vài câu thôi”.

Sử Nam Bắc nhảy xuống xe, không nói lời nào, bám vai Ngụy Tinh rồi kéo đi giống như một con gà nhỏ.

Một lúc sau, tiếng hét thảm thiết của Ngụy Tinh phát ra từ một góc bên cạnh.

Khoảng hai phút sau, Sử Nam Bắc mới cười hề hề lôi Ngụy Tinh mặt mũi đã sưng tấy ra ngoài.

“Ngụy Tinh, sau này mọi người đều là anh em, tôi rất thích dáng vẻ chân thật của anh, nói cho đại ca nghe, ấn tượng của anh về tôi là gì”.

Sử Nam Bắc híp mắt cười nói.

Ngụy Tinh xoa đầu, vẻ mặt sợ hãi nói: “Sử Thiên Vương là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới… à không, đẹp trai nhất vũ trụ mà tôi từng thấy!”

“Đặc biệt là khí chất của anh ấy, phong độ lẫm liệt, ngọc thụ lâm phong, nếu như ở thời cổ đại, anh ấy đã là đệ nhất mỹ nam như Phàn An rồi”.

“Hơn nữa Sử Thiên Vương còn rất có nội hàm, trong ngoài đều tốt, đây rõ ràng là một người đàn ông hoàn hảo không có bất kỳ một khuyết điểm nào cả!”

“Nói thật lòng, nếu như tôi là phụ nữ, nhìn thấy người đàn ông giống như Sử Thiên Vương đây thì nhất định sẽ hoàn toàn đổ gục ngay từ cái nhìn đầu tiên!”

Ngụy Tinh khi nói những lời này tỏ ra rất nghiêm túc, trong mắt hiện lên vẻ chân thành vô cùng.

Tuy nhiên Diệp Vĩnh Khang lại đọc được mấy từ trên khuôn mặt của anh ta – khát vọng sống mãnh liệt!

“Sử Nam Bắc, những lời anh ấy nói cậu có tin không?”

Những lời Ngụy Tinh vừa nói khiến cho Diệp Vĩnh Khang nghe xong có chút buồn nôn.

Sử Nam Bắc cười lãnh đạm, vươn tay xoa cái đầu nhỏ bóng loáng, làm ra vẻ thản nhiên, mỉm cười nói: “Đối với kiểu người khiêm tốn như tôi vô cùng không thích những tính từ khen ngợi này đâu nhé”.
“Chỉ là mọi người đều luôn miệng nói như vậy, có ngăn cũng không ngăn được, con người ưu tú quá cũng là một chuyện phiền não đấy!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.