“Bố ơi, sao bạn học của con lại gọi bà ngoại của họ là bà nội vậy?”
Khi ăn sáng, Diệp Tiểu Trân đột nhiên hỏi.
Trương Hoa Phương bỏ một quả trứng đã bóc vỏ vào trong chiếc bát nhỏ của Tiểu Trân, dở khóc dở cười: “Cháu gái ngốc à, bà nội là bà nội, bà ngoại là bà ngoại, không giống nhau đâu”.
“Ồ ồ, vậy bà nội của Tiểu Trân đâu rồi ạ?”
Diệp Tiểu Trân chớp chớp đôi mắt to long lanh hỏi.
“Cái này…”
Trương Hoa Phương nhất thời không nói lên lời.
Bởi vì bà ấy từng nghe Hạ Huyền Trúc nói, Diệp Vĩnh Khang là trẻ mồ côi, bố mẹ anh đã mất trong một vụ tai nạn tàu du lịch khi anh còn rất nhỏ.
Vì vậy đối mặt với câu hỏi của Tiểu Trân, bà ấy không biết nên trả lời như thế nào.
“Ông bà nội của Tiểu Trân đang làm việc bên ngoài rồi”.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cười nói: “Ông bà nội của Tiểu Trân là những người lợi hại nhất thiên hạ. Bây giờ bọn họ đang ở bên ngoài làm một chuyện rất lớn, sau khi làm xong chuyện này thì họ sẽ quay về”.
Tiểu Trân hưng phấn nhảy dựng lên: “Oa, tuyệt quá, Tiểu Trân có ông bà nội, bà ngoại, bà nghe thấy chưa, bố nói Tiểu Trân cũng có ông bà nội đấy”.
“Ừm, ừm, nghe thấy rồi, Tiểu Trân ngoan”.
Trương Hoa Phương nhẹ nhàng trìu mến chạm vào cái đầu nhỏ của Diệp Tiểu Trân, nhưng trong lòng lại thấy có chút hỗn độn.
Sau khi ăn sáng xong, Diệp Vĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634536/chuong-934.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.