Lý Thanh Từ tò mò hỏi.
“No, no, no!”
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc một ngón tay, nghịch ngợm nói: “Chuyện vui này tôi không nỡ chia sẻ đâu, nếu như cô cứ cố hỏi cho bằng được, tôi chỉ có thể nói rằng hôm nay được đi ăn với cô gái xinh đẹp nhất của đội tuần tra là một chuyện khiến người khác thấy cực kỳ vui”.
“Đù má, thà không nói còn hơn!”
Lý Thanh Từ hậm hực liếc xéo anh một cái, nhưng trong lòng lại càng thêm tò mò về người đàn ông này.
Thường ngày nhìn cà lơ phất phơ, dáng vẻ không quan tâm sự đời.
Nhưng vào thời điểm quan trọng, anh lại có thể bộc lộ những kỹ năng đáng kinh ngạc.
Lúc này anh lại cười tươi rói như một đứa trẻ vừa được mua đồ chơi mới, ánh mắt trong veo mừng rỡ.
Đây rốt cuộc là người đàn ông như nào vậy?
Chuyện vui mà hôm nay anh gặp được rốt cuộc là chuyện gì.
Tuy nhiên Diệp Vĩnh Khang nhất định sẽ không nói cho cô biết chuyện này.
Ít nhất là bây giờ sẽ không nói cho bất kỳ ai, kể cả Hạ Huyền Trúc.
Bởi vì chuyện này liên quan đến bố mẹ của anh, đôi vợ chồng trung niên mà vừa nãy Wislon nói, Diệp Vĩnh Khang có thể chắc chắn rằng đó chính là bố mẹ anh!
Vết sẹo trên vai của bố anh là do anh nghịch ngợm gây ra khi còn nhỏ.
Nốt ruồi nhỏ trên khóe miệng của mẹ là ký ức tuổi thơ đẹp nhất của Diệp Vĩnh Khang.
Trong thâm tâm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634533/chuong-931.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.