Chương trước
Chương sau
Diệp Vĩnh Khang nói xong, đột nhiên quay đầu nhìn xung quanh, rồi đột nhiên nhìn chằm chằm vào một ống nước kim loại lộ ra bên cạnh cửa ngách trên sân thượng.

Sau đó anh đi thẳng tới, đầu tiên là cúi xuống nhìn kỹ ống nước một hồi, sau đó đi tới mép bên cạnh ống nước, dùng đầu nhìn xuống dưới thăm dò.

Sau đó, Diệp Vĩnh Khang duỗi ngón trỏ và ngón áp út ra, híp mắt, hướng về phía trước, dường như đang đo lường thứ gì đó.


Khoảng năm phút sau, Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, sờ nhẹ cằm nói: "Tôi biết hung thu đến và đi như nào rồi".

Diệp Vĩnh Khang vừa nói, vừa chỉ vào ba tòa nhà có độ cao tương ở hướng chếch đối diện, và nói: "Kẻ sát nhân đầu tiên trèo lên tòa nhà màu trắng ở phía xa theo góc khuất của hệ thống camera giám sát".

"Sau đó sử dụng một sợi dây đặc biệt để nhảy từ tòa nhà màu trắng sang tòa nhà màu xám".

"Rồi sau đó, lại dùng cách đó đến đây, con đường mà hắn chọn có thể vượt qua mọi camera một cách hoàn hảo".

"Ngược lại, đường lui của hắn cũng chính là con đường đó. Có thể cử người lên sân thượng của hai tòa nhà đó để kiểm tra, nhất định sẽ tìm được manh mối hữu ích".

Đỗ Duy Minh vội vàng dùng bộ đàm thông báo cho bộ phận kỹ thuật lập tức lên sân thượng của hai tòa nhà kia để tiến hành khảo sát.

Một lúc sau, có tin nhắn từ bộ phận kỹ thuật đến, quả nhiên trên sân thượng đã tìm thấy dấu vết.

"Quả đúng là cao thủ!"

Vẻ mặt của Tiêu Chấn đầy vẻ kinh ngạc: "Ba tòa nhà có độ cao khác nhau, khoảng cách giữa chúng ít nhất là 30 mét, thế mà có thể dùng dây đu qua lại, còn là người không vậy!"

Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: "Ừ, quả đúng không phải người, mà chỉ là một tay mơ mà thôi".

"Gì mà tay mơ chứ?"

Tiêu Chấn trông có vẻ ngạc nhiên.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang cũng không giải thích cho ông ta quá nhiều, mà chỉ nhẹ nhàng khoát tay, cười với mọi người: "Đi thôi, bây giờ đi tìm điểm dừng chân của sát thủ sau khi rút lui!"

Thực ra anh nói kẻ sát nhân là gà mờ, không phải là nói bừa mà kẻ sát nhân trong mắt Diệp Vĩnh Khang quả đúng như vậy thật.

Nếu như là Diệp Vĩnh Khang làm chuyện này, anh ít nhất còn có ba cách tốt hơn, nhất định sẽ không làm cho mọi chuyện trở nên rắc rối như vậy.

Bởi vậy, trước mặt cao thủ thực lực, không ngoa khi nói hắn chỉ là gà mờ.

Bởi vì đã biết đường lui của kẻ sát nhân nên việc tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Diệp Vĩnh Khang dẫn Đỗ Duy Minh và những người khác đến tòa nhà màu trắng, nơi tên sát nhân nhảy xuống đầu tiên, sau đó đứng trên mép sân thượng, nghiêng người nhìn địa hình gần tòa nhà màu trắng.

"Hướng này".

Diệp Vĩnh Khang chỉ hướng đông nam nói: "Lập tức kiểm tra, điểm mù camera giám sát hướng này".
"Điểm mù của camera không phải lúc nào cũng thông suốt. Cứ lần theo đường này sẽ xảy ra hai tình huống. Thứ nhất, kẻ sát nhân xuất hiện tại điểm cuối của điểm mù".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.