Đỗ Duy Minh và những người khác ngẩn ra ở đó một lúc lâu, sau khi phản ứng lại, họ cùng co cẳng chạy đuổi theo Diệp Vĩnh Khang.
"Anh Diệp, xin dừng bước!"
Đỗ Duy Minh nhìn Diệp Vĩnh Khang kích động nói: "Tôi xin anh hãy ở lại, giúp chúng tôi giải quyết vụ án này!"
Diệp Vĩnh Khang bất đắc dĩ gãi gãi đầu, cười nói: "Việc đó... không phải tôi không muốn giúp, chủ yếu là tôi đang vội về nhà đi chợ nấu cơm..."
"Tôi sẽ cử người giúp anh đi chợ nấu cơm, tôi sẽ cử người nấu ăn giỏi nhất trong đơn vị của tôi!"
Đỗ Duy Minh đột nhiên duỗi tay ra nắm chặt hai tay Diệp Vĩnh Khang, tựa hồ lo lắng đối phương sẽ chạy mất.
"Vĩnh Khang, người đã khuất làm rất nhiều việc thiện, anh không thể để người ta chết oan uổng như vậy được, coi như là anh giúp ông ta giải oan đi".
Lý Thanh Từ cũng chân thành nói.
"Đúng, đúng, người đó đã làm rất nhiều việc tốt, mong rằng có thể quyên góp đến trăm trường tiểu học. Sư phụ, loại chuyện này sư phụ không thể đứng nhìn được!"
"Đậu, dừng lại!"
Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng làm động tác tạm dừng nói với Tiêu Chấn: "Tôi đồng ý thu nạp ông làm đồ đệ khi nào vậy?"
Tiêu Chấn thành khẩn nói: "Cho dù là anh có đồng ý thu nhận tôi làm đồ đệ hay không tôi vẫn coi anh là sư phụ!"
"Đậu má… chuyện này mà cũng có thể ép mua ép bán được cơ à?"
Diệp Vĩnh Khang chán nản, còn thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634513/chuong-911.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.