Chương trước
Chương sau
"Đừng có nói nhảm nữa, mau đuổi hai đứa này đi cho tôi, lỗ mãng, chẳng có tí lễ phép nào, nhìn đã thấy ngứa mắt rồi".

"Anh Diệp…"

Tiểu Mã vội vàng ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy hoảng sợ và cầu xin.


Anh ta vô cùng trân quý cơ hội này, nằm mơ cũng muốn thông qua cơ hội này để nổi tiếng, nếu thật sự bị đuổi đi, thì ước mơ này của anh ta sẽ tan thành mây khói.

Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng nâng tay lên, ra hiệu Tiểu Mã đừng nói nữa, sau đó nhìn về phía Triệu Nhã Lan, ôn tồn nói: "Xin lỗi cô Triệu, tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra".

"Sao anh nhiều chuyện thế nhỉ!"

Triệu Nhã Lan sốt ruột nói: "Vừa rồi tôi đang nghỉ ngơi thoải mái ở đây. Hai đứa này xông vào khiến tôi tỉnh giấc. Mấy ngày nay tôi ngủ không ngon. Thật là, mau đuổi hai đứa này đi nhanh lên, nhìn thấy là ngứa mắt!"

Diệp Vĩnh Khang quay đầu liếc nhìn Tô Tô sau khi nghe xong, sau khi nhận được sự xác nhận của Tô Tô, anh quay đầu lại, nhìn thẳng vào Triệu Nhã Lan với ánh mắt đặc biệt bình tĩnh.

"Anh nhìn tôi làm gì? Điếc à, tôi bảo anh đuổi hai đứa này đi cho tôi!"

Triệu Nhã Lan tức giận mắng.

Quách Thụy Hoa ở bên lo lắng đến nỗi không ngừng túm góc áo, nhưng ông ta lại biết rất rõ Diệp Vĩnh Khang đang nghĩ gì lúc này.

"Cậu Diệp, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi".

Quách Thụy Hoa sợ Diệp Vĩnh Khang nóng máu lên mà làm hỏng việc nên đã vội vàng nhắc khéo.

Diệp Vĩnh Khang cũng hiểu ý của Quách Thụy Hoa, buổi hòa nhạc sắp bắt đầu, lúc này nhất định không được phép có sơ sót, huống chi là một mắt xích quan trọng như người dẫn chương trình.

Nhưng có một số việc, Diệp Vĩnh Khang phải chỉ ra ranh giới cuối cùng cho Triệu Nhã Lan.

"Cô Triệu".

Diệp Vĩnh Khang nhìn về phía Triệu Nhã Lan, ôn tồn nói: "Trước hết, tôi xin lỗi vì phiền phức mà chúng tôi đã gây ra cho cô".

"Thứ hai, phòng thay đồ là khu vực công cộng, tất cả các diễn viên đều có thể tự mình ra vào. Tô Tô và Tiểu Mã là khách quý của buổi hòa nhạc mà tôi mời tới. Họ vào phòng thay đồ không có gì sai".

"Trong trường hợp này, tôi không có lý do gì để đuổi Tiểu Mã và Tô Tô đi cả. Tôi cũng đã xin lỗi cô rồi. Đây là thành ý lớn nhất của tôi. Nếu cô Triệu vẫn chưa hài lòng, tôi tôn trọng bất kỳ sự lựa chọn nào của cô Triệu".

Diệp Vĩnh Khang nói xong liền xoay người rời đi không thèm dây dưa dài dòng.

"Anh……."

Triệu Nhã Lan nghiến răng giận dữ, không ngờ một tên nhân viên quèn lại dám nói chuyện với mình như thế.

Vừa rồi ý tứ của Diệp Vĩnh Khang đã quá rõ ràng, chuyện này đến đây thôi, nếu còn tiếp tục làm lớn chuyện thì mời xéo đi!

"Cô Triệu nguôi giận, lấy đại cục làm trọng. Khi chuyện này kết thúc, cá nhân tôi sẵn sàng trả thêm cho cô Triệu một khoản thù lao là năm triệu".
Quách Thụy Hoa vội vàng bước tới hòa giải, nhưng trong thâm tâm ông ta đang kêu gào đau khổ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.