Chương trước
Chương sau
Thấy mềm mỏng không có hiệu quả, sắc mặt Diệp Văn Sơn cũng dần tối sầm lại.

“Diệp Vĩnh Khang, những lời tôi vừa nói, chỉ là muốn cho cậu một cơ hội thôi!”

“Tôi hy vọng cậu có thể nhận thức được hiện thực, biết được địa vị của mình ở đâu. Lần trước Diệp Thiên Minh thua trong tay cậu cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn!”


“Cậu phải biết rằng Diệp Thiên Minh chỉ là một quân cờ nhỏ bé trong nhà họ Diệp mà thôi!”

“Cậu có thể xử lý ông ta, không có nghĩa là cậu có tư cách chống lại nhà họ Diệp. Bây giờ tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, cậu muốn ngoan ngoãn chủ động theo tôi về hay là muốn tôi mời cậu về?”

Diệp Văn Sơn nói xong, một người đàn ông thấp lùn, đầu húi cua tiến lên nửa bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang.

Người này là cao thủ đỉnh cao được Diệp Văn Sơn thuê từ một thành phố ngầm nào đó vào ba năm trước, đây cũng chính là vệ sĩ số một của Diệp Văn Sơn.

Diệp Văn Sơn thường rất ít sử dụng đến tên đầu húi cua này, những vấn đề ông ta sai tên này đi giải quyết, chắc chắn sẽ liên quan đến mạng người.

Trong ba năm qua, tên đầu húi cua đã ra tay mười chín lần, mười chín đối thủ đó đều là những cao thủ nổi tiếng trong giới đấu vật hoặc những người nổi tiếng trong giang hồ.

Nhưng trong số những cao thủ đó, chưa ai sống sót nổi qua ba chiêu của tên đầu húi cua này!

Cho nên lần này, Diệp Văn Sơn chỉ dẫn theo một người đến Giang Bắc, bởi vì ông ta biết rằng mang theo một mình tên đầu húi cua còn tốt hơn mang theo cả trăm người.

Tuy nhiên, dưới ánh mắt hung tợn của tên đầu húi cua, Diệp Vĩnh Khang không những không hoảng sợ mà còn không thèm để ý đến, coi đối phương như không hề tồn tại, trên mặt vẫn nở nụ cười giễu cợt.

Anh nhìn Diệp Văn Sơn như nhìn một kẻ ngốc, cười nhạt nói: “Diệp Văn Sơn, bao nhiêu năm không gặp, không ngờ kỹ năng kể chuyện cười của ông được nâng cao rồi”.

“Tôi rất muốn xem thử ông mời tôi trở về như thế nào đấy, ông định quỳ xuống van xin hay là liếm giày cho tôi đây?”

Diệp Văn Sơn vô cùng tức giận: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, bắt nó lại!”

Rầm!

Diệp Văn Sơn nói xong, tên đầu húi cua kia hung hăng dậm chân một cái.

Lực chân mạnh mẽ khiến mặt đất rung chuyển, sau đó tung một cú đá mạnh bạo về phía eo Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Văn Sơn cười nhạt, mắt hiện lên vẻ hung ác.

Mặc dù cú đá này trông rất bình thường, nhưng Diệp Văn Sơn biết đây là chiêu thức lợi hại nhất của tên vệ sĩ này.

Cú đá này không chỉ có lực mạnh mà còn xen lẫn rất nhiều điều bí ẩn tinh tế, cho dù là đỡ đòn hay né tránh thì đều không thể.

Trong ba năm qua, chỉ cần tên đầu húi cua này sử dụng đòn đá này thì bất kể đối thủ là ai, đều không thể sống sót!
Bụp!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.