Chương trước
Chương sau
“Thứ hai, vì để tạo cảm giác thần bí ban đầu nên không chính thức công bố danh sách khách quý của chương trình, chỉ mập mờ ám chỉ là Lưu Tử Phong”.


“Nhưng chỉ cần chúng ta không nói rõ ràng thì dù lúc đó Lưu Tử Phong không xuất hiện cũng không có nghĩa là chúng ta cho người khác leo cây”.


Quách Thụy Hoa giơ tay ngắt lời: “Nói như vậy, đến lúc đó fans hâm mộ tới mà không thấy người thì làm sao?”

Diệp Vĩnh Khang cười đáp: “Ông không cần để ý, tóm lại, ông cứ làm theo như tôi nói, đẩy mạnh công tác tuyên truyền, càng lớn càng tốt”.

Sau khi nói xong, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên phát hiện mọi người trong phòng họp nhìn anh với ánh mắt vô cùng kỳ quái.

Diệp Vĩnh Khang ngơ ngác, sau đó mới lúng túng cười với Hạ Huyền Trúc.

Hạ Huyền Trúc vội vàng nói với mọi người: “Chuyện này cứ nghe theo chỉ đạo của Vĩnh Khang đi, bây giờ tôi chính thức trao quyền cho Diệp Vĩnh Khang làm tổng phụ trách của chương trình biểu diễn lần này!”

Lúc này mọi người trong phòng họp mới gật đầu, bày tỏ việc sẽ làm theo chỉ đạo.

Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc nhìn nhau cười ăn ý.

Trước giờ, hai người cùng nhau trải qua quá nhiều việc, sự ăn ý không cần nói ra lời cũng đã được hình thành từ lâu.

Mặc dù đến tận lúc này Hạ Huyền Trúc vẫn không biết Diệp Vĩnh Khang rốt cuộc muốn làm gì, cũng không hoàn toàn tin tưởng Diệp Vĩnh Khang có thể ngăn được phong ba.

Chỉ cần anh nói thì Hạ Huyền Trúc nhất định ủng hộ mà không cần lý do.

Bởi vì Diệp Vĩnh Khang là người mà cô tin tưởng nhất trên đời!

Sau khi cuộc họp kết thúc, Hạ Huyền Trúc cũng không hỏi nhiều, bởi vì cô biết Diệp Vĩnh Khang đã nói như vậy ắt là có lý do của anh.

“Vợ yêu, em làm việc đi, anh qua chỗ Tiểu Quách uống ly trà tán dóc một lúc nhé”.

Diệp Vĩnh Khang cười nói.

“Vâng, anh đi đi, có chuyện gì thì anh cứ sắp xếp luôn là được, em đã đánh tiếng với công ty rồi, chỉ cần liên quan đến buổi biểu diễn thì anh có thể quyết định trực tiếp mà không cần xin phép em”.

Hạ Huyền Trúc mỉm cười trả lời Diệp Vĩnh Khang, sau đó còn nhắc nhở thêm: “Còn chuyện này nữa, sau này anh nói riêng với em thì cũng được”.

“Nhưng với sếp Quách thì đừng cứ mở miệng ra là Tiểu Quách này kia, dù em không biết vì sao ông ấy luôn cung kính với anh nhưng suy cho cùng người ta cũng là ông vua trong lĩnh vực truyền thông Giang Bắc, dựa theo tuổi tác cũng có thể coi là trưởng bối của anh rồi”.

“Xì, ông ta á? Trưởng bối của anh ư?”
Diệp Vĩnh Khang bĩu môi: “Cho dù ông ta có gọi anh là ông nội thì anh cũng phải cân nhắc xem có nên nhận đứa cháu này hay không”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.