Chương trước
Chương sau
"Ừ, tôi nhớ kỹ chuyện này rồi, lần sau lúc nói chuyện với tôi thì đừng vòng vo, cứ nói thẳng là được, tránh hiểu lầm. Hôm nay đến đây thôi, lúc về tôi mời anh ăn khuya, tôi đi trước đã nhé, ngủ sớm, chúc ngủ ngon”.

Hoàng Thử Lang rất lễ phép chào hỏi Lưu Tử Phong, sau đó vẫy tay, dẫn theo mấy gã đàn ông vạm vỡ cười khanh khách rời đi.

Lúc này, Lưu Tử Phong đã không tìm được từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc của mình.


Giận dữ, bất lực, hoảng sợ!

Bây giờ, ngọn núi lớn để dựa vào là Hoàng Thử Lang không còn nữa, người xung quanh anh ta cũng đã bị đánh gục, một mình anh ta phải đối mặt với một kẻ điên vô cùng đáng sợ.

"Bao nhiêu tiền, anh nói một con số đi”.

Lưu Tử Phong nuốt nước bọt, chật vật đưa ra lựa chọn chuẩn xác nhất, theo anh ta thấy, trên đời này không có việc gì không thể giải quyết được bằng tiền.

"Ha ha, số tiền mà tôi muốn, anh không có đủ đâu”.

Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười sâu xa, khóe mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng: “Vợ à, em ra ngoài cửa đợi anh, cảnh tượng tiếp theo không thích hợp để nhìn đâu”.

"Đừng…”

Lưu Tử Phong sợ đến mức hai chân mềm nhũn, bởi vì hắn đã từng thấy thủ đoạn và bản lĩnh của tên điên trước mặt. Nếu bị đánh tàn tật thì cuộc đời của anh ta coi như chấm hết!

"Vĩnh Khang, vậy là được rồi!”

Hạ Huyền Trúc hít một hơi thật sâu, lần này không phải cô mềm lòng, mà cô biết thế nào là nặng nhẹ.

Nếu Lưu Tử Phong thực sự bị thương thì sự việc sẽ chuyển sang một hướng khác.

Hai người họ ung dung bước ra khỏi khách sạn, nhìn thấy dáng vẻ nhàn nhã của họ, nhân viên làm việc bên dưới hoàn toàn không thể đoán được vừa nãy hai người này đã làm ra chuyện kinh thiên động địa đến mức nào, còn tưởng hai người họ là một đôi tình nhân ngọt ngào.

"Anh Diệp, chị dâu”.

Hoàng Thử Lang đứng chờ ở cửa, nheo mắt chào hai người.

"Vừa nãy làm rất tốt, ra dáng lắm”.

Diệp Vĩnh Khang giơ ngón tay cái với Hoàng Thử Lang, tán thưởng ý tưởng vừa rồi của hắn.

Lưu Tử Phong nhờ hắn tìm một vài anh em côn đồ, hắn còn tìm đến mấy anh em “tay đen” thật.

Nếu hiểu theo nghĩa đen thì Hoàng Thử Lang đúng là đã giữ chữ tín.

Hoàng Thử Lang cũng rất vui khi được Diệp Vĩnh Khang khen ngợi, hắn cười hì hì đáp: “Chủ yếu là do thường ngày tôi đọc nhiều sách, nên đôi khi không tránh khỏi việc có nhiều tư duy sáng tạo”.

"Này, chị dâu, sợi dây chuyền của chị thật độc đáo, đặc biệt rất hợp với khí chất của chị, nhưng tôi sẽ không hỏi chị mua ở đâu”.

"Bởi vì chỉ khí chất của chị mới xứng với sợi dây chuyền cao cấp như vậy, nếu đổi thành người khác dù có đeo mười sợi cũng không đẹp”.

Hoàng Thử Lang là người có EQ cực cao, rất giỏi nắm bắt điểm mấu chốt. Vừa liếc nhìn hắn đã biết, nịnh nọt lấy lòng Hạ Huyền Trúc sẽ có hiệu quả hơn nhiều so với trực tiếp nịnh bợ Diệp Vĩnh Khang.

Hơn nữa, hắn cũng rất khéo léo trong việc khen ngợi người khác, hắn không nói thẳng những lời như Hạ Huyền Trúc xinh đẹp, vóc dáng chuẩn, mà thay vào đó lại thông qua sợi dây chuyền, rõ ràng không hề khoa trương nhưng lại vô hình khiến người được khen rất thoải mái dễ chịu.
"Cảm ơn anh Hoàng”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.