Chương trước
Chương sau
Khuôn mặt của Phan Vân Thiến tím đi vì tức giận!

"Được, được, được lắm!"

Sau khi nói liên tiếp ba từ “được lắm”, Phan Vân Thiến đột nhiên hét lên đầy tức giận: "Hôm nay mặc kệ hết, người đâu, đánh thằng chó này thành tàn phế cho tao!"


Để tăng thêm thanh thế, lần này Phan Vân Thiến mang theo bốn hoặc năm vệ sĩ.

Khi Hạ Huyền Trúc "cứng miệng" với cô ta vừa rồi, mặc dù rất tức giận nhưng cô ta cũng không phát điên đến mức ra lệnh cho vệ sĩ của mình đánh người ngay tại chỗ.

Cô ta có thể làm người quản lý cho Lưu Tử Phong, thì chắc chắn phải có đầu óc hơn tên ăn mặc lòe loẹt kia, cũng có nhiều suy tính hơn.

Cho dù muốn chém lũ khốn kiếp này thành trăm mảnh cũng phải bí mật ra tay.

Dù thế nào Lưu Tử Phong cũng là người nổi tiếng, bình thường rơi một cọng lông cũng thu hút sự chú ý của người khác, nếu truyền ra ngoài chuyện đánh người, e rằng sẽ tốn chút sức lực, thời gian và tiền bạc để làm quan hệ công chúng đấy.

Nhưng với vài câu nói của Diệp Vĩnh Khang, Phan Vân Thiến đã hoàn toàn mất đi lý trí, cô ta chỉ muốn dần tên khốn kiếp dám nói lời thô lỗ với cô ta nhừ tử!

Bốn, năm vệ sĩ có vóc dáng vạm vỡ, ánh mắt sắc bén, thoạt nhìn cũng không phải loại tốt đẹp gì, nghe lệnh liền lần lượt rút gậy ra, rồi hung hăng áp sát Diệp Vĩnh Khang.

Khí thế cuồng bạo của đám vệ sĩ này từ rất xa đã có thể cảm nhận được, không thể so sánh với đám đi cùng tên ăn mặc lòe loẹt vừa rồi.

"Anh Diệp…"

"Anh Diệp…"

Quách Thụy Hoa và Tô Tô đồng thanh nói, vẻ mặt đầy lo lắng.

Tiểu Mã vẻ mặt đanh lại, nhìn không ra là cảm xúc gì.

Thiên Diệp Nhi lại trông có vẻ rất thoải mái. Vốn muốn an ủi Hạ Huyền Trúc, để cô không quá lo lắng.

Nhưng cô ấy còn chưa kịp nói, đã nghe thấy Hạ Huyền Trúc đột nhiên bình tĩnh nói: "Vĩnh Khang, ra tay nhẹ một chút".

Thiên Diệp Nhi tò mò quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Hạ Huyền Trúc, trên mặt không có một chút lo lắng nào.

Vốn dĩ cô ấy muốn an ủi Hạ Huyền Trúc vài câu, nhưng không ngờ Hạ Huyền Trúc lại quay đầu cười với cô ấy trước: "Đừng sợ, bọn họ không phải đối thủ của Vĩnh Khang".

Hạ Huyền Trúc nói những điều này không phải vì cô to gan, cũng không phải vì cô không quan tâm đến Diệp Vĩnh Khang.

Mà là sau khi hai người ở với nhau được một thời gian, sau khi cùng nhau trải qua một số chuyện, Hạ Huyền Trúc đã nảy sinh một loại tin tưởng cực độ đối với Diệp Vĩnh Khang.

Bất kể lần nào xảy ra chuyện lớn gì, chỉ cần Diệp Vĩnh Khang ra mặt, thì không có chuyện nào là không giải quyết được cả.

Mà cô cũng không phải loại phụ nữ cứ gặp chuyện là la làng oai oái.

Đánh người quả thực là một hành vi xấu, nhưng súng đã lên nòng, nếu lúc này cô tiến lên can ngăn hoặc kéo Diệp Vĩnh Khang ra, rất có thể Diệp Vĩnh Khang sẽ vì bị bó buộc mà chịu thiệt thòi.

Tất cả những gì cô có thể làm là yên lặng tránh sang một bên, không gây phiền phức cho người đàn ông của mình.

Bốp bốp bốp!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.