Chương trước
Chương sau
"Tôi là bạn nhảy của anh Phong, định tới thử sân khấu, không ngờ vừa tới đã thấy hai người này làm sân khấu loạn lên như vậy”.

"Tôi nói với họ vài câu và yêu cầu họ nhanh chóng khôi phục sân khấu như cũ rồi xéo đi. Không ngờ họ còn dám lớn lối với tôi nên tôi dạy cho họ một bài học nhỏ".

Nói xong, tên đó nhìn Tô Tô với ánh mắt đặc biệt khiêu khích, chờ Hạ Huyền Trúc thay mình xử lý con tiện nhân kia.

"Đây là lời giải thích của anh à?"


Khuôn mặt của Hạ Huyền Trúc trông rất khó coi.

"Chứ còn sao nữa?"

Tên đó hờ hững xua tay: "Thôi được rồi, tôi là người tương đối rộng lượng, cho nên tôi cũng không muốn làm khó hai cái đứa rác rưởi này, nên để bọn họ quỳ xuống dập đầu ba lần, sau đó gọi tôi một tiếng ‘cụ tổ’, chuyện này tôi sẽ không so đo nữa”.

Trong mắt tên đó, đây đã là đặc ân lớn nhất của hắn đối với hai tên rác rưởi hạ đẳng này rồi.

Đây là vì thấy Hạ Huyền Trúc là một đại mỹ nhân, hắn muốn thể hiện sự hào hoa của mình trước mặt người đẹp.

Bằng không, theo phong cách làm việc thường ngày của hắn, hôm nay hai tên rác rưởi hạ đẳng này nhất định phải nằm viện!

Tô Tô đột nhiên buông bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Hạ Huyền Trúc ra, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi cùng lo lắng, bất giác lùi về phía sau mấy bước.

Lúc này cô ấy cũng kịp phản ứng, mặc dù lúc nào sếp Hạ cũng trông rất dịu dàng, nói chuyện với cô ấy như một người chị lớn.

Nhưng dù sao cô cũng là doanh nhân, sao có thể đối đầu với Lưu Tử Phong chỉ vì một ca sĩ quèn chứ?

"Sếp Hạ, thật xin lỗi, đã làm phiền đến chị rồi, em bằng lòng xin lỗi người ta".

Tô Tô rơm rớm nước mắt, ngoài sự bất lực và tuyệt vọng, cô ấy còn cảm thấy rất có lỗi với Hạ Huyền Trúc.

Người ta đã tốt bụng cho mình cơ hội ngàn năm có một như vậy, không những không nắm chắc mà còn chuốc thêm phiền phức cho người ta, điều này khiến cô ấy cảm thấy rất có lỗi.

Ngay khi Tô Tô đang định quỳ xuống xin lỗi, Hạ Huyền Trúc đột nhiên vươn tay kéo cô về phía mình, sau đó đưa tay chỉ vào tên kia, tức giận mắng một tiếng: "Tôi yêu cầu anh xin lỗi họ ngay lập tức!"

Tên đó sửng sốt, phản ứng của Hạ Huyền Trúc hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.

"Ý của cô là, bảo tôi xin lỗi hai đứa hạ đẳng này à?"

Vẻ mặt tên đó đầy kinh ngạc.

"Không chỉ xin lỗi, còn yêu cầu anh phải bồi thường họ tương xứng, hoặc là, nãy cậu đánh họ như nào, giờ phải để họ đánh lại anh như vậy!"

Hạ Huyền Trúc tức giận hét lên.

Đây là lần đầu tiên cô nói to như vậy, và cũng là lần đầu tiên cô tức giận như vậy.

Lần này cô thực sự rất tức giận.

Đánh người vô cớ mà không có lý do, còn vô liêm sỉ nói người ta là đám hạ đẳng, đúng là ngông cuồng!

"Hạ Huyền Trúc, não cô úng nước à!"

Tên đó phản ứng lại cũng tức giận, chỉ vào chính mình lớn tiếng: "Cô không nghe thấy tôi là ai à?"

"Tôi nhắc lại, tôi là bạn nhảy của anh Phong, Lưu Tử Phong!"





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.