Chương trước
Chương sau
Hoàng Thử Lang nghe xong câu này muốn lập tức giơ tay thả like cho Lâm Văn Kiệt, lại là cơ hội để ra vẻ rồi!

“Lại có người dám ức hiếp chú? Đã nhắc đến tên của tôi chưa?”

`


Hoàng Thử Lang thản nhiên nói.

Không ngờ Lâm Văn Kiệt chỉ một lòng quan tâm đến việc làm thế nào để xử lý Diệp Vĩnh Khang, hoàn toàn không giúp đỡ cho sự ra vẻ của Hoàng Thử Lang, lên tiếng nói: “Nhắc rồi, em có nhắc anh Hoàng là anh họ của em rồi”.

“Kết quả người đó lại nói rằng Hoàng Thử Lang là cái thá gì, trong mắt anh ta chỉ là một bãi cứt mà thôi”.

Sắc mặt Hoàng Thử Lang xanh ngắt như tàu lá chuối.

“Mẹ nó, người đâu!”

Hoàng Thử Lang nổi giận lôi đình, lần này hắn thật sự tức giận.

Ai dám khiến hắn ra vẻ lật xe, người đó sẽ là kẻ thù không đội trời chung của hắn!

“Ở dưới lầu, bây giờ vẫn còn kịp đấy, nếu không lát nữa sợ anh ta chạy mất!”

Lâm Văn Kiệt thấy Hoàng Thử Lang phát điên như vậy, trong lòng vui như nở hoa, lần này cái tên Diệp Vĩnh Khang đó không chết thì cũng mất nửa cái mạng.

“Mẹ kiếp, nếu hôm nay tôi không cắt cái lưỡi chó của nó tôi không phải là thanh niên văn chương!”

Hoàng Thử Lang hung hãn nói.

Cái danh thanh niên văn chương này hắn cũng vô cùng coi trọng, buông ra lời mạnh miệng rằng sẽ đổi tên như vậy còn có sức nặng hơn so với việc bị sét đánh.

Tần Hạc ở bên cạnh suýt chút nữa ngạt thở.

Hôm nay Diệp Vĩnh Khang tới tìm anh ta vì chuyện này, vì vậy anh ta hiểu rất rõ người mà Lâm Văn Kiệt nhắc đến là ai.

Dù sao hôm nay chuyện Hoàng Thử Lang ra vẻ bị lật xe là chuyện chắc chắn rồi, lát nữa sẽ có kịch hay xem đây.

Trong lúc cả đám người đang chuẩn bị ra ngoài bắt người, Diệp Vĩnh Khang đi từ bên ngoài vào, đúng lúc chạm trán với Lâm Văn Kiệt.

“Mẹ kiếp, thằng chó này, không ngờ lại tự mình tìm đến cửa”.

Lâm Văn Kiệt vui mừng khôn xiết, vừa nãy ông ta còn lo lắng Diệp Vĩnh Khang sẽ chạy trốn.

“Anh họ, chính là anh ta, chính là đồ chó má này”.

Lâm Văn Kiệt khua chân múa tay.

Tuy nhiên ông ta hoàn toàn không nhận ra Hoàng Thử Lang đứng sau ông ta đã sợ đến mức mặt tái nhợt đi.

“Thằng chó, không phải mày ngông lắm à, mày không tiếp cho tao xem nào?”

“Anh họ tao vừa nói rồi, phải cắt cái lưỡi chó của mày, ai bảo mày dám mắng anh họ tao là bãi cứt, mẹ kiếp, mày đứng có chối, vừa nãy chính mồm mày nói như vậy đấy!”

Hôm nay Lâm Văn Kiệt quyết tâm phải giết chết Diệp Vĩnh Khang.
Tuy nhiên ông ta lại thấy Diệp Vĩnh Khang không những không lộ ra vẻ sợ hãi mà ngược lại còn nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.