Chương trước
Chương sau
Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn Lâm Văn Kiệt một cái, nhưng anh không quá quan tâm, tiếp tục thảo luận với Hạ Huyền Trúc về chuyện khu sản nghiệp.

“Ý kiến này của em khá hay, anh cũng cảm thấy không cần phải cố ý đề cập đến khu sản nghiệp trong buổi biểu diễn”.

“Bởi vì tất cả mọi người đều biết buổi biểu diễn này là lễ khai trương của khu sản nghiệp, nếu cố tình lặp lại không chỉ làm giảm chất lượng buổi biểu diễn mà còn dễ gây phản cảm cho người khác, vì vậy bỏ mục này đi là hoàn toàn hợp lý”.


Lâm Văn Kiệt ở một bên thấy Diệp Vĩnh Khang hoàn toàn không để ý đến mình, không khỏi tức giận: “Mẹ kiếp, tao đang nói chuyện với mày đấy, tai mày điếc rồi à?”

Hạ Huyền Trúc ở đầu dây bên kia nghe thấy có người đang mắng Diệp Vĩnh Khang liền nói: “Chuyện này cứ như vậy trước đi, đợi lát nữa em tan làm rồi chúng ta từ từ bàn bạc, anh ra tay nhẹ một chút, đừng khiến mọi chuyện ầm ĩ”.

Sau khi trải qua nhiều chuyện, Hạ Huyền Trúc đã không còn lo lắng rằng khi xảy ra xung đột với người khác Diệp Vĩnh Khang sẽ bị thiệt thòi.

Mà cô lo rằng Diệp Vĩnh Khang ra tay quá nặng sẽ khiến sự việc trở nên ầm ĩ.

Hơn nữa cô sẽ không thuyết phục Diệp Vĩnh Khang bằng những câu như ‘nhịn một chút là sóng yên biển lặng’, chồng của mình bị người ta chửi, vậy thì nhất định phải đánh lại.

“Ha ha, được, em yên tâm, anh tự có tính toán”.

Diệp Vĩnh Khang đặc biệt đánh giá cao thái độ của Hạ Huyền Trúc khi gặp phải sự việc này, đối với chuyện của đàn ông, phụ nữ không giúp được gì, cách tốt nhất là đừng gây thêm rắc rối.

Hơn nữa Hạ Huyền Trúc mặc dù lương thiện tốt bụng nhưng cô tuyệt đối không phải bạch liên hoa, người không động vào ta thì ta cũng sẽ không động vào người, nếu như người động vào ta thì ta phải đáp trả lại cho bằng được!

“Ông vẫn chưa bị đánh đủ à?”

Diệp Vĩnh Khang nhìn Lâm Văn Kiệt đầy ẩn ý, thật ra trong lòng cũng có chút bất ngờ, vốn dĩ phải tìm ông ta tính sổ, không ngờ lại vô tình gặp ở đây, bớt được chút thời gian cho anh.

“Tao…”

Ngay lúc Lâm Văn Kiệt sắp phát điên, ông ta đột nhiên nhớ tới chuyện hôm qua xảy ra ở trong nhà vệ sinh, bây giờ chỉ có một mình ông ta, nếu như người man rợ này lại ra tay thì e rằng ông ta lại thiệt nặng mất.

“Được, mày giỏi lắm, có bản lĩnh thì đừng có đi, nếu như lát nữa mày vẫn có thể ngông cuồng được như vậy thì tao sẽ gọi mày là ông nội!”

Lâm Văn Kiệt nghiến răng nghiến lợi, trong lòng vô cùng tự tin, bởi vì Hoàng Thử Lang đang ở trong đó, đợi lát nữa gọi hắn ra, thằng nhãi này nhất định sẽ bị dọa sợ tới mức tè ra quần cho mà xem.

Diệp Vĩnh Khang lắc đầu bất lực, trong lòng tự hỏi sao trên đời lại có loại thiểu năng như này được chứ.

“Đúng rồi, ông tới đây làm gì?”

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhớ ra gì đó, Lâm Văn Kiệt tự xưng là em họ của Hoàng Thử Lang, mà lúc này Hoàng Thử Lang đang ở trên lầu, lẽ nào ông ta tới tham gia bữa tiệc rượu sao?

“Ha ha, đến đây đương nhiên để dùng bữa rồi!”

Lâm Văn Kiệt cười khẩy nói: “Anh họ… Tao có vài người bạn ở phòng bao bên trên, đó là phòng VIP kim cương cấp bậc cao nhất, một lần phải nạp năm triệu tệ mới được”.
“Nhưng nếu như mày muốn mở mang tầm mắt, xem phòng bao kim cương của nhà hàng Đường Triều trông như thế nào thì khi quay về chăm chỉ đổ nước rửa chân cho vợ vào, nói không chừng vợ mày vui rồi thì có thể nạp thẻ VIP kim cương cho mày đấy, ha ha ha, phải không thằng bám váy vợ?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.