“Mày là cái thá gì mà dám ở đây nói này nói nọ với tao, con người tao khi nói chuyện thích chỉ tay vào người khác đấy, hôm nay tao cứ chỉ vào mặt mày đấy, làm sao nào, mày làm gì được tao…Á!”
Lâm Văn Kiệt chưa kịp nói xong đã bị Diệp Vĩnh Khang vươn tay ra nắm lấy ngón tay.
“Xong rồi, xong rồi, mày xong thật rồi, còn không mau bỏ tay ra… Á!”
Rắc!
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhấc cổ tay lên, lập tức bẽ gãy ngón trỏ của gã Lâm Văn Kiệt thích chỉ chỉ trỏ trỏ vào người khác này.
Lâm Văn Kiệt đau đớn hét lên, trên trán túa mồ hôi lạnh, nhưng như vậy còn chưa xong, sau khi Diệp Vĩnh Khang bẽ gãy ngón tay của đối phương liền nhấc chân lên đạp vào bụng ông ta một cái.
Bụp!
Cơ thể Lâm Văn Kiệt bị đá bay ngược ra đằng sau, đập mạnh vào bồn rửa rồi sau đó từ từ rơi xuống sàn.
Trên tóc và người toàn là nước, cặp kính vàng không hề có độ rơi xuống một bên, trông khó coi vô cùng.
Tô Tô và nam ca sĩ bên cạnh đều chết lặng.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại bày ra dáng vẻ điềm tĩnh lãnh đạm, chậm rãi châm một điếu thuốc cho mình, sau đó nhả ra một làn khói, nhìn Lâm Văn Kiệt đang nằm trên mặt đất như một con chó bị rơi xuống nước, nhếch mép nói: “Làm gì cũng không xong nhưng tìm chết thì giỏi lắm”.
Câu này không chỉ đơn giản là một câu móc mỉa.
Diệp Vĩnh Khang thật ra không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634363/chuong-761.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.