Chương trước
Chương sau
Thật ra Diệp Vĩnh Khang nói những lời này, chỉ muốn hù dọa Thỏ Vương, tiện thể trêu đùa Lãnh Tu.

Không ngờ tên Lãnh Tu đầu óc bảo thủ này lại tưởng thật, anh ta nhìn Thỏ Vương, rồi lại liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang, nói với vẻ bối rối: “Cậu Diệp, từ trước tới nay tôi chưa từng làm chuyện này nên không biết phải làm thế nào, cậu có thể dạy tôi một chút được không?”

Diệp Vĩnh Khang suýt nữa phì cười, ngay cả Thỏ Vương đã mất đi sức chống cự cũng không nhịn được mà bật cười.


“Anh cũng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi rồi, đừng nói với tôi tới bây giờ anh vẫn chưa chạm vào phụ nữ đấy nhé”.

Mặt Diệp Vĩnh Khang đầy vẻ kinh ngạc hỏi.

Lãnh Tu lại hơi xấu hổ cúi đầu, đỏ mặt nói: “Tôi chưa từng yêu đương, hôm nay là lần đầu tiên tỏ tình với người ta”.

Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười, trong đầu thầm nghĩ không ngờ trên thế giới lại còn có một người đàn ông trung niên trong sáng thế này, cũng coi như một hóa thạch sống.

Nhưng lúc này Diệp Vĩnh Khang cũng không có tâm trạng trêu đùa Lãnh Tu, anh nhìn về phía Thỏ Vương đã mất sức chống cự, thản nhiên nói: “Có hai lựa chọn, một là cho cô kết thúc thoải mái, hai là chắc chắn khiến cô sống không bằng chết”.

Trên mặt Thỏ Vương không tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn cười gượng, lấy điện thoại di động từ trên người ra, mở một nhóm chat, rồi mở miệng nói: “Anh quá xem trọng tôi rồi, nếu không tin, anh thử xem đi”.

Thỏ Vương biết Diệp Vĩnh Khang muốn nói gì, anh muốn cô ta gọi những Cầm Tinh Vương còn lại đến đây.

Diệp Vĩnh Khang nhận lấy điện thoại di động, là nhóm chat nội bộ của mười hai Cầm Tinh Vương, anh liếc nhìn Thỏ Vương rồi bảo Lãnh Tu đi xuống tầng chụp lại xác Hổ Vương và hình ảnh Thỏ Vương đang bị bắt, sau đó gửi đi.

Nhưng bên trong nhóm lại không có một chút động tĩnh gì.

Lãnh Tu cau mày nói: “Hay là bọn họ không nhìn thấy tin nhắn?”

Thỏ Vương cười gượng nói: “Cho dù thấy cũng sẽ coi như không thấy, mười hai Cầm Tinh Vương không giống như người ngoài nghĩ”.

“Các anh biết, khi trong nhóm nhận tin tức Ngưu Vương và Thử Vương đã bị đánh chết, những tên được gọi là Cầm Tinh Vương này đang làm gì không?”

“Việc đầu tiên bọn chúng làm là tìm gia chủ Mã, tranh giành nhau để đòi được tiếp quản địa bàn của Ngưu Vương và Thử Vương!”

“Bây giờ bọn họ thấy tôi như vậy, họ mong nhất là sớm nghe được tin tôi chết, sau đó tiếp tục về tranh đoạt địa bàn của tôi và lão Hổ”.

Lãnh Tu trợn mắt há mồm khi nghe thấy vậy, rõ ràng là những câu nói của Thỏ Vương là một cú đả kích lớn vào những quan niệm trước kia của anh ta, theo anh ta thấy, mười hai Cầm Tinh Vương chính là một tập thể, sao có thể tính kế lẫn nhau vậy chứ?

Diệp Vĩnh Khang lại không có phản ứng gì, anh đã từng gặp nhiều chuyện như vậy, lợi ích ở trước mặt, mọi người đều ích kỷ, chỉ là mười hai Cầm Tinh Vương này đã phóng đại sự ích kỉ mãnh liệt hơn một chút.

Ầm ầm!

Khi Diệp Vĩnh Khang đang định tìm cách khác, đột nhiên dưới tầng vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Tiếp đó hai bóng người lần lượt bước ra, trong đó có một người xấu xí, gầy giơ xương, một người khác nhuộm tóc đỏ, chải tóc cao cao kiểu phương Tây, trông hệt như mào gà của một con gà trống lớn.
“Hầu Vương, Kê Vương?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.