Chương trước
Chương sau
Sau khi đá bay một tảng đá lớn giữa không trung và giết chết Thử Vương chỉ trong nháy mắt, cơ thể của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên như được lắp thêm máy trợ lực, rơi nhanh xuống với tốc độ không thể tưởng tượng nổi!

Vù!

Cơ thể lao xuống giống như một tảng thiên thạch, đập mạnh vào đầu chiếc Land Rover.


Đầu xe kiên cố đã được lắp đặt lại lập tức bị Diệp Vĩnh Khang giẫm bẹp.

Gừ!

Ngưu Vương phát ra một tiếng gầm đinh tai nhức óc, dùng hết toàn lực tiếp tục đẩy chiếc Land Rover ra đằng trước, ý đồ lợi dụng cỗ sức mạnh này để hất bay Diệp Vĩnh Khang.

Thế nhưng, cơ thể của Diệp Vĩnh Khang lại giống như chiếc gậy của Tôn Ngộ Không, chỉ nhẹ nhàng giơ một chân ra chống lên đầu xe, dù Ngưu Vương có dồn hết toàn lực thì căn bản cũng chẳng có cách nào xê dịch ra trước!

Cọt kẹt…

Rầm!

Rắc!

Vào lúc Ngưu Vương điên cuồng đẩy ra phía trước, chiếc xe Land Rover kiên cố kia cuối cùng cũng không chịu nổi sức ép lớn, rầm một tiếng bị lực đẩy hai bên ép thành một khối sắt!

Gừ…

Ngưu Vương lại phát ra tiếng gầm gừ lần nữa, thình lình tung một cú đấm về phía Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Vĩnh Khang chỉ bật cười khinh thường, cái chân đang chống lên đầu xe nhẹ nhàng tung ra phía trước.

Cũng chính cú đá thoạt nhìn hời hợt này lại khiến cho cơ thể cường tráng như một ngọn núi lớn của Ngưu Vương và cả chiếc xe Land Rover bẹp dí bay ngược ra sau mười mấy mét!

“Rốt cuộc mày là ai?”

Ngưu Vương trợn mắt, miệng thở hồng hộc, ấp úng mãi mới thốt ra được một câu, vành mũi nhấp nhô theo nhịp thở nặng nề.

Mặc dù Ngưu Vương biết sức chiến đấu của mình chắc chắn không phải số một thiên hạ, thế nhưng nếu chỉ đơn thuần là đấu sức thì dù có là bốn đại tướng dưới trướng gia chủ cũng phải kiêng nể hắn mấy phần.

Nhưng lúc này, cơ thể mạnh mẽ mà hắn luôn tự hào lại trở nên yếu ớt như bông vải ở ngay trước mặt cậu thanh niên tướng mạo bình thường, thể hình có gấp ba lên thì cũng chẳng thể lực lưỡng bằng hắn.

Hắn căn bản không thể tin nổi trên thế giới này lại có sức mạnh và lực bạo phát lớn tới thế!

“Không phải mày đã biết rồi sao? Tao chính là Diệp Vĩnh Khang mà mày muốn tìm, một thằng đàn ông chỉ biết ăn bám mà thôi”.

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười lên tiếng, trên mặt ngập tràn vẻ khinh thường và trào phúng.

Cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi trong mắt người ngoài ban nãy, đối với Diệp Vĩnh Khang mà nói thì giống như một người trưởng thành cường tráng đang trêu đùa với mấy đứa nhỏ trong trường mẫu giáo hơn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.