Chương trước
Chương sau
Mồ hôi lạnh trên trán Lãnh Tu không ngừng rịn ra ngoài, cắn chặt răng nói: "Không có cơ hội thắng!"

"Sao cơ? Đường đường là sứ thần của Vua Đông Hải lại yếu như gà thế à?”

Diệp Vĩnh Khang cười phá lên, cảm thấy tên Lãnh Tu này thật sự quá đáng yêu.


Lãnh Tu khẽ mím môi, cũng không giải thích gì nhiều.

Tính cách của anh ta y như những gì Diệp Vĩnh Khang đánh giá về anh ta, tóm lại bằng hai chữ: Thận trọng!

Vì thế trước giờ những lời anh ta nói luôn có sao nói vậy, không quá khiêm tốn cũng không hề thổi phồng chém gió, tất nhiên, ngoại trừ những gì chiến thuật cần.

Lần này anh ta có thể nói ra câu không có cơ hội thắng, điều đó có nghĩa là anh ta thật sự không nắm chắc được phần thắng nào.

Thực ra anh ta đường đường là thủ lĩnh sứ thần của Vua Đông Hải, thực lực chắc chắn không hề yếu, cùng lúc đấu tay đôi với hai thuộc hạ Cầm Tinh Vương của Mã Càn Khôn, tỷ lệ thắng ít nhất cũng đạt tới sáu mươi đến bảy mươi phần trăm.

Nhưng ngoại trừ sự kết hợp của Thử Vương và Ngưu Vương ra.

Năng lực và đặc điểm của hai người này vừa hay có thể bù đắp cho nhau. Hơn nữa lại kết hợp với nhau cực kỳ ăn ý, nếu như ra tay cùng lúc, thì tốc độ, sức mạnh và cả kỹ năng sẽ có thể tăng nhiều hơn gấp đôi!

Hai người họ mà kết hợp với nhau, thậm chí có thể so sánh với tứ đại tướng dưới quyền của Mã Càn Khôn.

“Lãnh Tu, trước nay tao luôn cho rằng con người mày không tệ, bây giờ mày cải tà quy chính vẫn còn kịp, gia chủ của bọn tao rất quý trọng nhân tài, nếu như bây giờ mày bước qua đây, không những có thể xóa sạch những ân oán trước kia mà còn có nhiều vinh hoa phú quý hơn bây giờ gấp ít nhất mười lần!”

Thử Vương nói với Lãnh Tu, giọng điệu cũng rất thành khẩn.

Thế nhưng Lãnh Tu lại đáp với vẻ mặt nghiêm nghị: “Mã Càn Khôn tội ác tày trời, làm nhiều việc xấu, lần này Vua Đông Hải xuống núi là muốn thay trời hành đạo, theo tao thấy người nên cải tà quy chính là bọn mày mới đúng!”

“Ha ha ha ha!”

Thử Vương đột nhiên bật cười ha hả: “Vậy ý mày là chuyện này không còn gì để thương lượng nữa rồi phải không? Được, vậy thì để tao và lão Ngưu lãnh giáo dao pháp của nhà họ Lãnh bọn mày!”

Soạt...

Lãnh Tu vung một tay, thanh dao thon dài vẽ ra một đường trắng xóa, trong mắt đầy sự kiên định và quyết tâm liều mạng một trận.

“Cậu Diệp, tôi sẽ giữ chân bọn chúng, cậu tìm cơ hội lái xe chạy nhanh đi!”

Lãnh Tu trầm giọng nói.

Tuy rằng anh ta và Diệp Vĩnh Khang quen biết nhau chưa tới một giờ, nhưng Diệp Vĩnh Khang lại là người mà Vua Đông Hải chí đích danh tên họ nhất định phải bảo vệ chu toàn.

Cho nên Lãnh Tu dù có chết, cũng sẽ cố gắng hết sức để Diệp Vĩnh Khang có cơ hội chạy trốn!
“Ha ha, chạy sao? Thật ngây thơ!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.