Chương trước
Chương sau
Không ngờ hôm nay lại đột ngột xuất hiện ở đây!

“Lẽ nào… Vua Đông Hải…”

Đạo sĩ Tuyệt Mệnh không dám tin vào cảnh tượng trước mắt, nhưng tấm lệnh bài khắc hoa văn rồng màu đen kia lại không có gì để nghi ngờ.


Nếu sứ thần của Vua Đông Hải đột ngột xuất hiện thì đồng nghĩa với việc Vua Đông Hải danh tiếng lẫy lừng lúc trước cũng tái xuất giang hồ!

“Bây giờ, ông có thể tự vẫn chưa?”

Sứ thần áo choàng đen bình tĩnh nói.

Đạo sĩ Tuyệt Mệnh lộ ra vẻ tuyệt vọng, nhắm mắt lại, thở dài, không chút do dự dùng bàn tay đập đầu mình.

Không phải cụ ta nhát gan mà là vì cụ ta biết rằng bây giờ chỉ có cách làm này mới là lựa chọn đúng đắn nhất.

Đối mặt với sứ thần của Vua Đông Hải, cụ ta không có cơ hội nào khác.

Nếu chống cự thì hậu quả sẽ rất khó lường, nếu chọn tự sát thì ít nhất còn có thể chết một cách thoải mái.

Phương Nhất Minh không biết phải dùng từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc của mình vào lúc này.

Lúc nhìn thấy đạo sĩ Tuyệt Mệnh đáng sợ kia không chút do dự đập đầu mình trước mặt sứ thần Vua Đông Hải, Phương Nhất Minh lại bình tĩnh đến lạ thường.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đến nửa tiếng này, cảm xúc của anh ta thay đổi liên tục, đây là trải nghiệm cả đời anh ta chưa từng có.

Chuyện đã đến nước này rồi, nợ nhiều thì chai mặt, dù sao cũng chỉ có một cái mạng, đến đâu thì đến vậy!

Nghĩ đến đây, Phương Nhất Minh cảm thấy vô cùng thư thái, vừa hay nhìn thấy giọt nước mắt trên mặt cô dâu nên tiện tay rút khăn tay của mình ra lau nhẹ.

“Một người đàn ông như anh mà cũng dùng khăn tay sao?”

Diệp Vĩnh Khang đứng bên cạnh khẽ nhíu mày, tỏ vẻ chán ghét lắc đầu nói: “Không phải anh là… loại người kia chứ?”

Phương Nhất Minh sững sờ, vội vàng phản bác: “Chỉ là do tôi thích sạch sẽ thôi. Tôi thề với trời, tôi thẳng đến mức không thể thẳng hơn được nữa, đúng không em gái?”

Phương Nhất Minh nói xong cũng không quên tìm Sở Phi Yến bên cạnh để xác minh.

Mấy trăm người dưới khán đài cùng chết lặng.

Trong lòng thầm nghĩ hai người này là kẻ ngốc à? Không nhìn thấy sứ thần của Vua Đông Hải ở bên cạnh sao?

Vậy mà còn dám tùy tiện đùa giỡn?

Tuy nhiên, trước thái độ có phần “bất lịch sự” này, sứ thần của Vua Đông Hải lại không đưa ra bất kỳ phản ứng gì.

Diệp Vĩnh Khang cũng không thèm để ý, anh bước lên trước một bước, tầm mắt lướt qua mấy trăm người dưới sân khấu, trầm giọng nói: “Người nhà họ Lưu qua bên trái, người nhà họ Sở qua bên phải, những người còn lại đứng ở giữa!”
Vừa nói xong, mọi người dưới sân khấu không hề nhúc nhích, trên mặt một số người còn toát lên vẻ khinh thường và châm biếm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.