Yên lặng!
Sự im lặng chết chóc!
Tất cả mọi người có mặt ở hội trường đều choáng váng, một số người tâm sinh lý yếu hơn còn lập tức nôn mửa ngay tại chỗ!
Những người này tuy đã trải qua nhiều sóng to gió lớn nhưng chưa từng thấy chặt đầu người còn sống sờ sờ ra bao giờ…
“Á, chú ba, thím ba!”
Sở Phi Yến hét lên một tiếng xé nát tâm gan, cô ấy muốn chạy tới nhưng lại bị hai phù dâu bên cạnh giữ chặt lại.
“Bây giờ, cô nghĩ mình có nên quỳ xuống xin lỗi con trai tôi hay không?”
Lưu Minh Diễm lạnh lùng cười nói.
Thấy Sở Phi Yến vẫn không nhúc nhích, Lưu Minh Diễm cau mày, dặn dò đám người mặc đồ đen: “Tiếp tục!”
Soạt!
Đám người đồ đen lại lập tức rút con dao dài ra.
“Đừng mà, tôi quỳ!”
Bị uy hiếp bởi tính mạng của người thân, cuối cùng Sở Phi Yến đành phải lựa chọn thỏa hiệp, nước mắt lưng tròng, quỳ xuống trước mặt tên ngốc.
Bốp!
Phù dâu bên cạnh lại hung hăng tát vào mặt Sở Phi Yến một cái, tức giận hét lên: “Cô là khúc gỗ à? Xin lỗi không cần mở miệng sao? Mau nói đi, nếu như không hài lòng, chỉ cần sai một từ thì sẽ lập tức giết một người!”
Sở Phi Yến rùng mình, nước mắt rơi lã chã.
Loại tuyệt vọng và đau đớn này đã đạt tới cực hạn, không một từ nào trên thế giới này có thể diễn tả được.
“Chồng, em sai rồi, em xin lỗi, xin anh tha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634297/chuong-695.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.