Chương trước
Chương sau
Vì Trần Tiểu Túy, cho dù phải tiêu diệt cả nhà họ Sở cũng không thành vấn đề.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang cũng không phải kẻ ác không có điểm dừng, dù sao anh cũng đã từng lừa dối và làm tổn thương Sở Phi Yến, vì vậy chuyện này anh muốn xử lý nhẹ nhàng nhất có thể.

Đương nhiên nếu như dùng hết mọi cách rồi mà nhà họ Sở vẫn không chịu giao ra, đến cuối cùng phải dùng phương thức nào, Diệp Vĩnh Khang cũng phải lấy bằng được Thiên Trúc Lan.


Anh thấy khá có lỗi với Sở Phi Yến, nhưng so với Trần Tiểu Túy, anh bằng lòng có lỗi gấp mười lần, một trăm lần cũng được!

Diệp Vĩnh Khang tiếp tục lái xe về hướng Đông Hải.

“Này, anh Diệp, không đúng lắm!”

Phương Nhất Minh ngồi ở ghế phụ lái, dường như nghĩ ra được điều gì đó, vỗ trán nói: “Con gái nhà họ Sở kết hôn thì cần Thiên Trúc Lan làm gì?”

“Mặc dù thứ đó rất hiếm, nhưng nó trông không đẹp mà cũng không phải loại thuốc bổ như nhân sâm núi”.

“Mặc dù ban đầu bố tôi bỏ ra rất nhiều tiền để mua thứ đó, những cũng có một phần ân tình trong đó, coi như là biếu người ta chút tiền”.

“Nó vẫn luôn được trồng trong sân nhà tôi, chẳng ai buồn quan tâm cả. Thời gian trước nhà họ Sở đột nhiên nói rằng muốn mua, đương nhiên bố tôi cũng thuận thế mà bán thôi”.

“Nhưng vì sao người nhà họ Sở lại bỏ ra một số tiền lớn như vậy để mua thứ đó chứ, rốt cuộc là họ muốn làm gì?”

Diệp Vĩnh Khang nghe xong có vẻ hơi khó hiểu, chẳng lẽ nhà họ Sở cũng gặp phải trường hợp giống như Trần Tiểu Túy sao?

Ngay khi ý nghĩ này vừa xẹt qua liền bị Diệp Vĩnh Khang bác bỏ.

Thứ nhất, Huyền độc thể là thứ rất hiếm, người có Huyền độc thể trên đời này e là chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, tuyệt đối không thể trùng hợp như vậy.

Thứ hai, nhà họ Sở đã nói rất rõ ràng rồi, cây Thiên Trúc Lan đó là để dùng cho hôn nhân của Sở Phi Yến, đương nhiên không thể giống như tình trạng của Trần Tiểu Túy được.

“Anh thử nghe ngóng xem bên nhà họ Sở rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Diệp Vĩnh Khang cau mày dặn dò, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.

“Ok, tôi lập tức gọi điện thoại hỏi xem”.

Phương Nhất Minh lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện cho những người quen ở Đông Hải để hỏi thăm tình hình.

Cảnh này đối với hai người mà nói dường như là chuyện đương nhiên.

Nhưng nếu như để giới cậu ấm cô chiêu ở An Dương nhìn thấy e là sẽ kinh ngạc rớt cả cằm.

Đừng chỉ nhìn vẻ ngoài Phương Nhất Minh dịu dàng lịch thiệp, trong xương cốt của anh ta là thái độ bá đạo và độc đoán, không chỉ có trí thông minh đáng kinh ngạc mà anh ta còn có khả năng đọc nội tâm điêu luyện.

Năng lực đàm phán thậm chí còn ấn tượng hơn, trong giới cậu chủ ở An Dương, anh ta chính là ‘đại ca’ không thể bàn cãi.

Chỉ có chuyện anh ta sai bảo người khác, làm gì có ai dám sai bảo anh ta?
Điểm này bản thân Phương Nhất Minh cũng nhận thức được, nhưng anh ta không để tâm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.