Chương trước
Chương sau
“Giao thuốc giải ra, nếu không tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!”

Ánh mắt Diệp Vĩnh Khang vô cùng lạnh lùng, đến Xà Vương nổi tiếng là hung ác cũng lập tức biến thành con côn trùng yếu đuối trước ánh mắt này.

“Tôi thật sự không có thuốc giải!”


Lúc này Xà Vương đã hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng trước đây. Mặc dù cô ta được mệnh danh là Xà Vương, nhưng dù sao cũng chỉ là một con người.

Đối mặt với kẻ mạnh hơn mình hàng chục, thậm chí là hàng trăm lần như này, biệt danh Xà Vương của cô ta trở nên thật nực cười và ấu trĩ.

“Những lời tôi nói đều là thật, đây là độc tố trong cơ thể đột nhiên phản tác dụng khi Huyền độc thể gặp phải loại độc mạnh. Trên đời này không có thuốc giải”.

Xà Vương run rẩy trả lời.

Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: “Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô ấy sẽ thế nào!”

Xà Vương có vẻ hơi do dự, nhưng trước ánh mắt lạnh như băng của đối phương, cô ta vội vàng thành thật trả lời: “Nhanh thì ba ngày, chậm thì nhiều nhất cũng không quá một tuần, các tế bào trong cơ thể cô ấy sẽ bị độc tố xâm chiếm, sau đó… sau đó… chết”.

Diệp Vĩnh Khang nghiến răng ken két: “Trên đời này thật sự không có cách nào hóa giải sao? Tôi có thể cho cô một cơ hội, nếu như cô có thể cứu được cô ấy, tôi sẽ không giết cô!”

Xà Vương khóc ròng: “Thật sự không có, ít nhất thì từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp, cầu xin anh tha cho tôi một lần, sau này tôi nhất định…”

Rắc!

Đối phương còn chưa kịp nói xong, Diệp Vĩnh Khang đã vươn tay bóp gãy cổ cô ta.

Xà Vương nức tiếng một thời này lập tức trở thành con rắn chết.

Chỉ là cho tới lúc chết đi, cô ta vẫn không thể nào hiểu được, vì sao người này đã trúng gai độc của độc roi mà không hề có chút tổn thương nào?

Nhưng nếu như cô ta biết hôm nay mình đã đối mặt với nhân vật như thế nào, cô ta sẽ không thấy khó hiểu nữa.

Diệp Vĩnh Khang, Điện Chủ của Điện Long Thần, hầu quân tướng của nước Long Hạ, thiên hạ vô song!

Đừng nói một mình Xà Vương cô ta, cho dù là một trăm người cộng lại thì cũng chỉ là một lũ kiến trước mặt Diệp Vĩnh Khang mà thôi!

Chiêu vừa rồi mà cô ta cho rằng không thể hóa giải được trong mắt Diệp Vĩnh Khang có thể nói là chậm như ốc sên, chỉ cần nhẹ nhàng di chuyển một cái là có thể tránh được.

Việc này cũng giống như một con kiến không thể nào hiểu được vì sao một con voi lại có thể dễ dàng làm đổ một thân cây to lớn như vậy được.

Nhưng những chuyện này đối với Diệp Vĩnh Khang không quan trọng, lúc này toàn thân anh run lên kịch liệt, một nỗi sợ hãi sâu sắc bao trùm lấy anh.

Cảm giác này anh vừa mới trải qua xong, khi Hạ Huyền Trúc bị trúng độc, anh cũng cảm thấy như vậy.

Đến tận lúc này Diệp Vĩnh Khang mới nhận ra rằng mức độ quan trọng của Trần Tiểu Túy trong lòng anh hoàn toàn vượt xa suy nghĩ của anh.

“Tiểu Túy, em nhất định sẽ không sao đâu, tôi sẽ không đối xử với em như trước nữa!”
Đôi mắt Diệp Vĩnh Khang đỏ hoe, nắm chặt cổ tay của Trần Tiểu Túy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.