Sắc mặt Hạ Huyền Trúc dần tối sầm lại.
Nhưng không phải bởi vì tức giận mà vì thấy buồn, buồn vì cái thời đại chỉ xem trọng tiền bạc này.
“Vợ à, em có biết câu thành ngữ “Khỉ đội mũ người” không?”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cười hỏi Hạ Huyền Trúc.
Đương nhiên Hạ Huyền Trúc hiểu anh muốn nói gì, nhưng lại giả vờ như không hiểu, nghi ngờ đáp: “Có nghe nói, nhưng không biết có ý gì, anh giải thích cho em nghe đi”.
Diệp Vĩnh Khang hắng giọng, nói: “Ngày xưa có một con khỉ, một ngày nọ nó nhặt được một chiếc nón lá rồi đội lên đầu, sau đó nó thấy mình đã là người bèn nghênh ngang đi ra chợ”.
“Người trên chợ bị con khỉ đó chọc cười, con khỉ không biết con người đang cười nhạo nó, mà còn cho là mình được tán dương”.
“Câu chuyện này nói cho chúng ta rằng, khỉ luôn luôn là khỉ, cho dù có đội nón của loài người thì cũng chỉ là một con khỉ mà thôi”.
“Cũng ví dụ như nói, có những người chỉ cần phẫu thuật thẩm mỹ, mua một cái túi đắt tiền là đã tự cho rằng bản thân thuộc tầng lớp thượng lưu, nhưng thật ra lại chẳng khác gì đang làm trò cười như con khỉ kia vậy”.
Hạ Huyền Trúc nghe xong thì cười ha hả nói: “Câu chuyện này thú vị ghê, chồng à, anh giỏi thật đó!”
Vương Hoa Bình ở bên cạnh không có học thức gì nhiều, nên mãi đến khi Diệp Vĩnh Khang kể xong câu chuyện mới ngơ ngác mấy giây, sau đó mới nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/634267/chuong-665.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.