Chương trước
Chương sau
Cô ta không giết người ngay vì cô ta thấy cứ vậy mà giết chết thì đơn giản quá, trước đó, cô ta muốn nhìn thấy bộ dạng đối phương quỳ trên mặt đất run rẩy kìa!

Hạ Huyền Trúc cũng cảm thấy sát khí nồng đậm, biết hôm nay đụng phải một mụ điên có gan ra tay giết người rồi.

Tuy rằng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng nói trong lòng không hoảng hốt thì là nói điêu.

Ngay khi cô đang cấp tốc suy nghĩ về cách giải quyết tình huống cấp bách này, một tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên từ ngoài cửa.


"Mẹ nó, cô bị điên à!"

Diệp Vĩnh Khang tức giận đạp cửa bước vào, hôm nay tình cờ đến công ty của Hạ Huyền Trúc, một nhân viên bảo vệ nhìn thấy cảnh tượng này qua camera, liền lập tức nói với Diệp Vĩnh Khang

"Cút ngay cho ông!"

Diệp Vĩnh Khang chỉ ra cửa, tức giận quát lớn.

Anh đã kiềm chế lắm rồi đấy. Hôm nay, nếu không để ý đến sự hiện diện của quá nhiều đại diện công ty ở cửa, thì anh đã ra tay lâu rồi!

Khi Mã Ngọc Quyên phản ứng lại, đột nhiên nổi giận đùng đùng: "Phế thằng này cho tao!"

Hai tên vệ sĩ nhận lệnh lập tức lao về phía Diệp Vĩnh Khang một cách hung tợn.

"Vĩnh Khang, cẩn thận!"

Hạ Huyền Trúc lo lắng hét lên.

Bang Bang!

Ngay sau khi Hạ Huyền Trúc vừa dứt lời, cùng với những tiếng động mạnh, hai vệ sĩ cao lớn thô kệch đã ngã xuống đất ngay lập tức, thậm chí không hề nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đã ra tay như thế nào.

Mã Ngọc Quyên cũng rất ngạc nhiên, hơn ai hết cô ta hiểu rõ khả năng của hai vệ sĩ của mình như thế nào.

Đó là cao thủ cận chiến mà bố cô ta đã phải bỏ rất nhiều tiền mới thuê về được, vậy mà bây giờ trong nháy mắt đã bị người ta hạ gục?

Vù--

Nhưng mà, cô ta còn chưa kịp hoàn hồn, Diệp Vĩnh Khang đã vươn tay ra túm lấy cô ta, lạnh lùng nói: "Cô rất thích phế người khác đúng không? Được rồi, vậy tôi toại nguyện cho cô!"

Nói rồi, Diệp Vĩnh Khang chuẩn bị bẻ gãy cánh tay của người phụ nữ điên kia.

"Vĩnh Khang, đừng nóng!"

May mắn thay, Hạ Huyền Trúc ở bên cạnh phản ứng tương đối nhanh, hô lên một tiếng.

Cô không sợ Diệp Vĩnh Khang gây chuyện, nhưng cho dù muốn ra tay, cũng không thể ở đây được, bên ngoài còn có một nhóm đông đảo đại diện của các công ty lớn nữa.

Nếu hành hung ở đây, chuyện này lan rộng ra thì không dễ giải quyết.

Diệp Vĩnh Khang lúc này mới gạt bỏ ý định phế mụ điên này, một tay túm tóc đối phương đè lên bàn, một tay chỉ vào mũi đối phương, trịnh trọng nói: "Con điên, đây là cảnh cáo lần thứ nhất, nếu còn có lần khác, sẽ không đơn giản là phế cô đâu, cút!"

Nói xong, Diệp Vĩnh Khang kéo mạnh tóc của đối phương về phía sau, trực tiếp ném Mã Ngọc Quyên ra cửa.

Hai tên vệ sĩ nằm dưới đất cũng bị Diệp Vĩnh Khang đá ra ngoài như đá bóng.

Mã Ngọc Quyên ngã dập mặt, đầu bù tóc rối đứng dậy, chỉ cảm thấy lửa giận gần như đã khiến đầu cô ta nổ tung rồi!

"Được, được, các người cứ chờ đấy!"

Mã Ngọc Quyên đe dọa một câu ác độc, định quay người bỏ đi.

"Đệch!"

Nhưng đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên xông lên, đá thẳng vào mông Mã Ngọc Quyên lần nữa, khiến cô ta lại ngã dập mặt.

Sau đó Diệp Vĩnh Khang một chân giẫm lên mặt đối phương, tức giận nói: "Bảo tôi đợi đúng không? Vậy nói xem cô muốn làm gì, nếu nói sai tôi giẫm nát đầu cô!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.