Chương trước
Chương sau
Tuy nhiên cho dù họ cố gắng thế nào, cơ thể của người đàn ông giống như một bức tường thép kiên cố, hoàn toàn không di chuyển một chút nào!

Trước sự rung lắc dữ dội của Diệp Vĩnh Khang, vị bác sĩ đó bắt đầu cảm thấy ngạt thở.

Trong lúc vô cùng cấp bách này, một nữ y tá trẻ tuổi đột nhiên hét lên về phía bên kia: “Bác sĩ Tần, anh mau tới đây!”

Một bác sĩ nam khoảng ba mươi tuổi, mày kiếm, mắt sáng, dáng người cao ráo bước nhanh về phía đó.

Anh ta chỉ nhìn Diệp Vĩnh Khang một cái, không nói lời nào, sau đó bước thẳng vào phòng cấp cứu.

Vài giây sau, bác sĩ đó lại bước ra khỏi phòng cấp cứu, nhìn Diệp Vĩnh Khang điềm tĩnh nói: “Chúng tôi có thể thử cách khác, nhưng cần anh phải bình tĩnh phối hợp với tôi, nếu chậm trễ một giây, xác suất thành công sẽ giảm đi một phần”.

Diệp Vĩnh Khang nghe vậy vội vàng buông tay ra, nhìn vị bác sĩ trước mặt, run rẩy nói: “Anh cần tôi làm gì?”

Bác sĩ thở ra một hơi: “Lập tức đưa bệnh nhân đi theo tôi!”

Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng đi vào phòng cấp cứu, cẩn thận bế Hạ Huyền Trúc lên đi theo bác sĩ về phía cửa sau bệnh viện.

Một y tá hét lên phía sau: “Bác sĩ Tần, việc này không phù hợp với quy định…”

“Tôi chính là quy định!”

Bác sĩ giận dữ hét lên không thèm quay đầu lại, y tá sợ đến mức đứng ngây ra đó. Trong ấn tượng của cô ấy, bác sĩ Tần hiền lành dịu dàng chưa bao giờ to tiếng như vậy.

Tần Minh ở phía trước lái xe như bay, Diệp Vĩnh Khang ngồi đằng sau ôm chặt lấy Hạ Huyền Trúc, bầu không khí trong xe bị đè nén đến cực điểm.

Vừa lái xe Tần Minh vừa nghiêm túc nói: “Anh Diệp, có vài câu tôi phải nói với anh trước”.

“Cô Hạ quả thực không còn dấu hiệu của sự sống theo quan điểm của y học phương Tây”.

“Nhưng độc tố thần kinh mà cô ấy trúng không gây tổn thương đến các cơ quan khác, vì vậy theo một góc độ nào đó của Trung y, cô Hạ vẫn chưa chết hoàn toàn”.

“Trước đây tôi từng tạo ra một loạt các phương pháp châm cứu để ứng phó với tình huống này, nhưng đây chỉ là lý thuyết, tôi chưa thực hành bao giờ”.

“Vì vậy khả năng lớn sẽ xảy ra một số tai nạn ngoài ý muốn trong quá trình châm cứu, và không có gì đảm bảo rằng phương pháp này sẽ có tác dụng, vì vậy tôi cần phải xin ý kiến của anh trước”.

Khoảng mười phút sau, chiếc xe tới một khu dân cư bình thường.

Tần Minh sống ở tầng một, sau khi vào nhà nhanh chóng khóa cửa lại, đẩy chiếc tủ dựa vào tường ra, đằng sau có một cánh cửa nhỏ.

Men theo con đường đằng sau cánh cửa đến một tầng hầm với ánh sáng dịu nhẹ và mùi thơm của các loại thảo mộc.

Tần Minh bảo Diệp Vĩnh Khang đặt Hạ Huyền Trúc nằm trên giường đá cẩm thạch lạnh lẽo, sau đó lấy ra một bộ kim vàng có độ dài khác nhau, nhìn Diệp Vĩnh Khang, nói: “Tôi muốn lặp lại lần nữa, tôi chỉ có thể bảo đảm sẽ cố hết sức có thể, còn về kết quả, tôi cũng không thể đoán trước được”.

“Bác sĩ Tần, làm ơn!”

Diệp Vĩnh Khang nhìn bác sĩ Tần bằng ánh mắt vô cùng khẩn thiết, như thể nhìn cọng rơm cứu mạng cuối cùng vậy.

Tần Minh gật đầu, hít sâu vài cái, bẻ cổ tay, kẹp một ít kim vàng vào giữa các ngón tay, sau đó là một loạt kỹ thuật châm cứu hoa mắt.

Mọi người chỉ biết rằng Tần Minh từng là bác sĩ pháp y, bây giờ là bác sĩ giỏi nhất bệnh viện.

Nhưng ít ai biết rằng, Tần Minh còn có một thân phận khác, đó chính là hậu duệ của Quỷ Môn mười ba kim trong huyền thoại!

Bầu không khí trong phòng rất căng thẳng, Diệp Vĩnh Khang đứng bên cạnh, trán đầy mồ hôi, hai tay siết chặt, ngay cả hô hấp cũng phải thận trọng vì sợ sẽ làm ảnh hưởng đến Tần Minh.

Sắc mặt của Tần Minh cũng không được thả lỏng, những chiếc kim vàng giống như những vật thể sống linh động nhảy múa giữa các ngón tay của anh ta.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.