Chương trước
Chương sau
Lý Bồi Hùng mỉm cười: “Tôi chỉ là được người khác nhờ vả giao phó thôi, sao thế, sếp Lưu đến đây là vì chuyện này ư?”
Lưu Đại Hải gật đầu, nhìn đối phương nói: “Sếp Lý, chuyện này ông có thể nể mặt tôi được không, dở bỏ lệnh cấm đi, người phụ trách của công ty xây dựng Huyền Trúc là một người bạn đặc biệt của tôi”.
Lý Bồi Hùng sửng sốt, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nói: “Sếp Lưu, nếu như là chuyện khác, chỉ cần một câu của ông, tôi nhất định sẽ làm theo”.
“Chỉ là chuyện này tôi thật sự không thể giúp ông được, bởi vì tôi đã đồng ý với người ta rồi, không thể nuốt lời được đúng không?”
Vẻ mặt của Lưu Đại Hải đột nhiên sầm xuống: “Sếp Lý, nói thật cho ông biết, quan hệ của tôi với xây dựng Huyền Trúc rất đặc biệt”.
“Vì vậy tôi thành tâm nhờ ông cho tôi chút mặt mũi. Ông cũng biết đấy, gần đây tôi có hai bất động sản cần phát triển, đến lúc đó chúng ta lại cần hợp tác”.
Lý Bồi Hùng siết nhẹ tách trà, nhìn chằm chằm Lưu Đại Hải vài giây, ung dung thong thả nói: “Sếp Lưu, ông đang đe dọa tôi à?”
Lưu Đại Hải gật đầu: “Ông có thể hiểu như vậy, nếu sau này còn muốn hợp tác với tôi, xin hãy thu hồi lệnh cấm ngay lập tức”.
“Tôi là người như thế nào trong giới bất động sản, ông chắc là hiểu rất rõ. Ông có thể phong sát công ty xây dựng Huyền Trúc, tôi cũng có thể phong sát bất kỳ nhà cung cấp vật liệu xây dựng nào”.
“Ha ha ha ha ha ha!”
Không ngờ Lý Bồi Hùng nghe thấy câu này, không chỉ không sợ hãi, ngược lại còn phá lên cười.
“Lưu Đại Hải, ông định cào mặt với tôi đấy à?”
“Được, vậy tôi lại muốn xem xem ông định phong sát tôi như thế nào. Ông phải hiểu cho rõ, bây giờ ở trong giới bất động sản ông quả thực là có chút chỗ đứng, nhưng một câu nói của ông có thể khiến cho toàn bộ giới bất động sản đều phải nghe theo sao?”

“Mặc dù tôi chỉ là một người bán vật liệu, nhưng một câu nói của tôi, cả cái ngành cung cấp vật liệu ở Giang Bắc này đều phải nghe theo, ông dựa vào cái gì mà đòi phong sát tôi!”
“Ông…”
Mặt mũi Lưu Đại Hải đỏ bừng vì tức giận, nhưng lại không thể làm gì được đối phương, bởi vì những gì ông ta nói là đúng sự thật.
“Cút đi, ở đây tôi chỉ đón tiếp bạn bè, không hoan nghênh người lạ!”
Lý Bồi Hùng trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
Ngay khi Lưu Đại Hải đang lúng túng, Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng: “Lý Bồi Hùng, tôi có thể cho ông một cơ hội. Bây giờ thu hồi lệnh cấm ngay lập tức và đích thân tới xin lỗi vợ tôi, chuyện này tôi sẽ không tiếp tục truy cứu nữa”.
Lý Bồi Hùng sửng sốt, quay đầu lại, ánh mắt đặt trên người Diệp Vĩnh Khang. Vừa nãy ông ta cứ nghĩ cậu thanh niên trẻ tuổi này là tài xế của Lưu Đại Hải, vì vậy từ đầu đến cuối không buồn nhìn anh lấy một cái.
“Vợ anh?”
Lý Bồi Hùng nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang trong vài giây, sau đó đột nhiên phá lên cười: “Thì ra anh chính là tên bám váy vợ trong truyền thuyết, ha ha ha, quả nhiên là danh bất hư truyền”.
Mặc dù Diệp Vĩnh Khang tới Giang Bắc chưa bao lâu, nhưng đã có rất nhiều người biết đến anh.
Nguyên nhân là bởi vì Hạ Huyền Trúc cũng xinh đẹp có tiếng ở Giang Bắc, đặc biệt là khi cô bị nhà họ Hạ đuổi ra khỏi cửa, sinh ra Tiểu Trân, tin đồn về cô càng lúc càng nhiều.
Tất cả mọi người đều đoán già đoán non không biết ai là bố của Tiểu Trân. Thời gian trước đột nhiên nghe nói chính chủ cuối cùng cũng xuất hiện rồi, hơn nữa còn là một kẻ ăn bám vô dụng nghèo kiết xác, không làm nên trò trống gì ở Giang Bắc.
Lưu Đại Hải nghe vậy liền nhanh chóng quay đầu lại nhìn Diệp Vĩnh Khang, phát hiện sắc mặt anh dần dần sầm xuống!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.