Chương trước
Chương sau
Chu Chí Long lần này đã thật sự nổi giận rồi!
Con cả bị bắt, con thứ bị giết, đối phương ngang nhiên khiêu khích!
Loại chuyện này bất luận là ai cũng không thể chịu nổi, huống chi là Chu Chí Long, gia chủ nhà họ Chu!
Sau khi tin tức được tung ra, nhất thời, toàn bộ Giang Bắc đều bị mây mù bao phủ!
Thành phố sầm uất ban nãy bỗng chốc trở nên im ắng, mọi người đều đóng chặt cửa sổ, đường phố đông đúc trước đây giờ đã vắng tanh!
Mọi người đều có thể cảm nhận được khí tức của nhà họ Chu, sợ tai họa sẽ ập đến mình.
Mà những người thường ngày có xích mích nhỏ với nhà họ Chu càng rén hơn, thậm chí có người không chịu nổi áp lực đã trực tiếp nhảy từ tòa nhà cao tầng xuống!
Mọi người đều biết trên mảnh đất Giang Bắc, nhà họ Chu là đế vương, nhà họ Chu là trời!
Bây giờ, trời sắp sụp đổ rồi!
Ngoài nhà họ Chu, còn có hơn chục gia tộc địa phương cũng đang ra sức tập hợp lực lượng, nhanh chóng chạy đến sau núi.
Đây là cơ hội tuyệt vời để thể hiện với nhà họ Chu, nếu vì chuyện này mà trèo được lên cây đại thụ nhà họ Chu kia, sau này không cần khép nép ở Giang Bắc nữa rồi.
Lúc này ở bệnh viện Giang Bắc, Hạ Huyền Trúc lo lắng đến mức sắp khóc: "Tĩnh Tĩnh, sao Vĩnh Khang đi lâu như vậy mà vẫn chưa trở lại? Sẽ không có chuyện gì, đúng không?"
"Đừng lo, nếu xảy ra chuyện đã xảy ra từ lâu rồi. Ra ngoài càng lâu càng an toàn. Thử nghĩ xem, Chu Kiệt là ai? Nếu hắn thật sự muốn làm chuyện ác, có thể đợi lâu như vậy sao?"
Lâm Tĩnh an ủi.
"Nhưng lâu như vậy rồi mà không có tin tức gì, gọi cũng không liên lạc được... Không được, cậu cho mình ra ngoài xem..."
Hạ Huyền Trúc vẫn không yên lòng, muốn đích thân ra ngoài tìm Diệp Vĩnh Khang.
"Được rồi được rồi, cậu bình tĩnh một chút đi, mình sẽ gọi điện thoại hỏi giúp cậu, được chưa hả!"
Lâm Tĩnh đành phải lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, đi ra ngoài.
"Alo, chú Trần ạ, cháu Lâm Tĩnh đây, cháu muốn hỏi..."
Nói được nửa câu, Lâm Tĩnh sững sờ, sau đó mặt cô ấy biến sắc, điện thoại trong tay rơi xuống đất chỉ trong tích tắc!
"Vĩnh Khang có chuyện gì sao?"
Hạ Huyền Trúc vội hỏi.
"Không không..."
Lâm Tĩnh ép bản thân bình tĩnh nói: "Nhà họ Lâm mình xảy ra chút chuyện ấy mà. Không có chuyện gì với Vĩnh Khang đâu. Có lẽ anh ta chỉ tạm thời rời đi một lát......"
"Tĩnh Tĩnh, đừng nói dối mình!"
Hạ Huyền Trúc không phải là một đứa trẻ ba tuổi, cô đã đoán được manh mối từ biểu cảm vừa rồi của Lâm Tĩnh, khóc nói: "Có phải Vĩnh Khang xảy ra chuyện gì rồi không? Tiểu Trân chỉ vừa mới được gặp bố, nếu có chuyện gì xảy ra với Vĩnh Khang vào lúc này, mình…mình không sống được nữa đâu!"
"Cậu có thể yên lặng một chút được không!"
Lâm Tĩnh lúc này cũng khó chịu, bởi vì tin tức mà cô ấy vừa nhận được thật sự rất sốc!
Nếu để cho Hạ Huyền Trúc biết sự thật, cô ấy lo rằng bạn thân của mình sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào!
Nhìn thấy nước mắt chan chứa trên mặt của Hạ Huyền Trúc, Lâm Tĩnh trong lòng cảm thấy khó chịu.
Trong những năm qua, người bạn thân nhất của cô ấy đã phải chịu đựng quá nhiều rồi, bây giờ khó khăn lắm mới đợi được người đàn ông đó quay trở về, thì lại...
"Đừng lo Huyền Trúc, không phải là vấn đề gì to tát đâu, ngay cả mình cậu cũng không tin sao?"
"Mình sẽ gọi điện thoại giúp cậu tìm cách giải quyết, cậu đừng lo lắng, mình đảm bảo Vĩnh Khang nhà cậu sẽ còn sống sờ sờ xuất hiện trước mặt cậu cho xem!"
Nói xong, Lâm Tĩnh đứng dậy cầm điện thoại bước ra ngoài.
Vừa bước tới cửa, trên trán cô ấy không tự chủ được mà toát mồ hôi, thân thể khẽ run lên!
Ngay cả cô ấy cũng không ngờ sự tình sẽ phát triển thành như vậy, bây giờ đừng nói người đàn ông kia có thể sống sót trở về, cho dù có toàn thây, cũng là hy vọng xa vời!
Nhưng cô ấy cũng rất hiểu tính tình của bạn thân, nếu thật sự xảy ra chuyện với người đàn ông đó, thì chẳng khác nào chết đi cho xong!
Lâm Tĩnh liên tiếp hít thở sâu vài cái, sau đó giở sổ địa chỉ ra, bắt đầu gọi điện, nỗ lực cuối cùng.
"Chú Vương, cháu là Lâm Tĩnh đây, cháu muốn nhờ chú một việc, cháu có người bạn xảy ra chút chuyện, chú giúp cháu giải cứu anh ta được không?"
Ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói của một người đàn ông trung niên: "Tĩnh Tĩnh à, gì mà khách sáo với chú Vương thế? Chú và bố cháu là anh em, nói đi, bạn của cháu ở đâu? Chỉ cần là ở trong mảnh đất Giang Bắc này, chả có ai chú Vương không cứu được cả!"
Lâm Tĩnh vội vàng nói: "Bạn của cháu là Diệp Vĩnh Khang. Hiện tại anh ta hẳn là đang ở sau núi. Nhà họ Chu lần này ra quân lớn như vậy, chính là để đối phó với anh ta ..."
Bíp bíp--
Không ngờ khi Lâm Tĩnh vừa nhắc tới nhà họ Chu, bên kia liền cúp điện thoại!
Sau đó Lâm Tĩnh gọi một cuộc khác: "Alo, chú Lý, cháu muốn nhờ chú một chuyện..."
Lần này, khi Lâm Tĩnh nhắc tới nhà họ Chu, bên kia đột nhiên kêu lên kinh ngạc rồi lớn tiếng mắng: "Muốn chết thì đừng kéo tôi vào. Từ nay về sau, tôi chính thức cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm cô, đừng liên lạc lại nữa!"
Lâm Tĩnh đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Hai người cô tìm đều là gia tộc hạng một hạng hai ở Giang Bắc, nhưng vừa nhắc tới chuyện này họ đều né giống như tránh như tránh tà vậy!
Nhưng nghĩ đến người bạn thân nhất của mình, Lâm Tĩnh cắn răng, hạ quyết tâm, gọi một cuộc gọi: "Bố, sau này bố nói gì con cũng sẽ nghe theo. Con chấp nhận cuộc hôn nhân với cậu Triệu, cũng không ôm mộng được trở thành người nổi tiếng nữa, tương lai con sẽ chuyên tâm vào làm việc trong công ty của bố!"
Bố của Lâm Tĩnh ở đầu dây bên kia mừng như điên: "Tĩnh Nhi, bố có nghe nhầm không? Xem ra con đã trưởng thành thật rồi, hahahaha, bố vui quá!"
"Bố ... Nhưng bố phải đồng ý với con một yêu cầu!"
"Con nói đi, cho dù muốn sao trên trời, bố cũng sẽ tìm cách hái cho con!"
"Con muốn bố giúp con cứu một người..."
Lâm Tĩnh nhanh chóng nói lại vấn đề.
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, một lúc sau, mới truyền đến giọng của bố Lâm Tĩnh, nghe cực kỳ u ám: "Con có biết con đang làm gì không? Bố sẽ coi như chưa nghe thấy gì, con có biết con như này là bảo bố nhổ răng Diêm Vương từ trong miệng ông ta ra không hả!"
"Bố!"
Lâm Tĩnh khóc: "Từ nhỏ đến giờ con chưa từng cầu xin bố thứ gì, bố giúp con lần này đi. Con cầu xin bố. Chỉ cần bố giúp con, sau này bố nói gì con cũng nghe, bảo gì con cũng làm!"
“Huyền Trúc là bạn thân nhất của con. Con không thể chịu đựng được khi nhìn thấy cô ấy như thế này. Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, con cũng sẽ không sống nổi!"
"Mày………"
Có thể cảm nhận được bố Lâm Tĩnh run lên vì tức giận qua điện thoại: "Được rồi, bố sẽ điên cùng mày một lần, nhưng mày phải nhớ những gì mình vừa nói đấy, dù sau này bố có nói gì, mày cũng phải nghe!"
"Cảm ơn bố..."
Lâm Tĩnh lau nước mắt, trang điểm lại và hít thở sâu vài lần trước khi quay lại phòng bệnh.
"Xong rồi, chuyện nhỏ như con thỏ!"
Lâm Tĩnh búng ngón tay với Hạ Huyền Trúc, cố ý làm ra vẻ thoải mái.
Trong lúc nói chuyện, cô ấy bắt đầu giúp Hạ Huyền Trúc thu dọn đồ đạc, nói: "Cậu thay quần áo đi, mang theo Tiểu Trân, cùng mình đi Nam Giang ngay".
"Tại sao lại đi Nam Giang?"
Hạ Huyền Trúc nghi ngờ nói.
Lâm Tĩnh bỏ vào túi vài thứ, không thèm nhìn lên: "Mình ở bên kia có chút việc, cần cậu giúp. Đã là bạn thân thì đừng hỏi nhiều, cứ đi theo mình là được".
Mặc dù Lâm Tĩnh nói những lời này rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cô ấy lại rất căng thẳng.
Cô ấy hiểu rõ về những gì sẽ xảy ra tiếp theo, việc cô ấy phải làm bây giờ là đưa mẹ con Hạ Huyền Trúc ra khỏi Giang Bắc càng sớm càng tốt!
"Mẹ!"
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói trẻ con.
"Tiểu Trân!"
Ngay khi Hạ Huyền Trúc chuẩn bị đến nựng cô nhóc, cô đột nhiên nhận ra rằng ngoài Tiểu Trân, còn có bốn cô gái trẻ xa lạ ở cửa!
"Các cô là ai!"
Lâm Tĩnh nhanh mắt nhanh tay, kéo Tiểu Trân ra phía sau và cảnh giác nhìn bốn cô gái lạ mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.