Vào đông, bầu trời gần như không có nắng. Không khí mỗi ngày đều tối tăm u ám khiến tinh thần con người cũng sa sút.
Giờ tự học buổi sáng vô cùng im ắng, ai làm việc nấy. Nhiều bạn học không chống đỡ nổi, thu mình trong áo khoác gật gù ngủ.
Trình Cảnh Thiên cầm thẻ học sinh của Lạc Yên. Anh cẩn thận ngẩng đầu liếc một vòng cả lớp, sau khi chắc chắn không có ai chú ý mới cúi xuống gỡ tấm ảnh ra, kẹp vào ví.
Ngắm nghía một hồi, bỗng nhiên anh cảm thấy có gì đó không vừa mắt lắm.
Biết rồi, khuôn mặt Lạc Yên hơi bị lệch khỏi khung một chút.
Trình Cảnh Thiên liền chỉnh lại, xong xuôi, anh mới thấy hài lòng.
Sau này chỉ cần mở ví ra là thấy được cô rồi.
Trình Cảnh Thiên vẫn không nỡ dời mắt đi, cố tình ngắm Lạc Yên thêm một chút.
Sao lại có người đáng yêu như thế.
Cằm Lý Ngôn đập xuống bàn lần thứ ba thì thầy Quý, cũng là chủ nhiệm lớp mới ưỡn bụng bước vào. Sau lưng còn có hai thầy trẻ tuổi khác phụ bưng hai chồng đề cương dày cộp.
Lục Tư Thành ngồi cách Lý Ngôn một con đường nhỏ, tốt bụng đập hắn dậy.
Gương mặt thầy Quý vô cùng hồ hởi: “Tỉnh lại nào! Thầy có quà cho mấy đứa đây!”
Tập thể lớp ôm đầu rên rỉ, ủ rũ phản đối.
Những bạn ngồi đầu bàn nhận lấy đề cương, mỗi người hai xấp rồi lần lượt chuyền xuống.
Phát đề xong, thầy Quý đứng trên bục, lấy ra một chồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em-2/2889479/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.