Động tác Trình Cảnh Thiên hơi ngừng lại. Anh lấy áo từ trong tủ ra, vừa tròng đầu vào cổ áo vừa xoay người đối diện với Trần Thước.
Khung xương Trình Cảnh Thiên tuy nhỏ nhưng vai lại săn chắc, eo cũng không có mỡ thừa, là dáng người tam giác ngược điển hình. Áo thun tay dài vừa phủ xuống, cũng che luôn hình xăm trên cánh tay anh.
Trần Thước tinh mắt thấy trên eo Trình Cảnh Thiên có một vết sẹo mờ dài bằng ngón út.
Điện thoại vẫn chưa tắt, bên kia Lạc Yên nghe rõ mồn một câu hỏi đột ngột từ miệng Trần Thước. Cô hoang mang, không hiểu đầu đuôi như thế nào.
Vì có người ngoài, không tiện nói ra nên Lạc Yên đành gửi tin nhắn cho Trần Thước.
Trần Thước nhìn qua hai tin nhắn đó, trả lời lại.
Lạc Yên: ????
Trình Cảnh Thiên vuốt mái tóc ướt, hỏi ngược lại Trần Thước: “Sao cậu hỏi như vậy?”
“Tự nhiên tôi có cảm giác thôi.”
Có thể Lạc Yên trước nhớ sau quên, nhưng Trần Thước vừa xem ảnh đã lập tức nhớ đến cậu bé đó. Lúc nhỏ hắn cùng cô đến bệnh viện Hoa Nhạc, từng gặp cậu ta mấy lần.
Lạc Yên rất quý mến cậu bạn đó, mỗi lần đến thăm đều mang theo đồ ăn mà bọn trẻ thích ăn cho cậu ta. Khi Trần Thước hỏi, cô nói bởi vì cậu ta luôn ở trong bệnh viện, không có cơ hội ăn được nhiều đồ ngon bên ngoài.
Cậu ta mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, cả người lúc nào cũng như không có sức sống, sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em-2/2889471/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.