Chín giờ kém, nồi cháo sườn của Lạc Yên đã gần xong.
Cô nếm thử một ít, cảm thấy hài lòng nên hạ nhỏ lửa, xoay người tìm Trình Cảnh Thiên.
Trình Cảnh Thiên đã dọn dẹp phòng khách sạch sẽ. Lúc này anh đang đứng ngoài ban công, cách Lạc Yên một tấm kính nghe điện thoại.
Cô nhíu mày. Bên ngoài rất lạnh mà Trình Cảnh Thiên chỉ tuỳ tiện mặc thêm một chiếc áo gió mỏng, hai vạt áo mở toang bị gió thổi phần phật.
Anh còn chưa khỏi ốm cơ mà.
Cô đi lại gần gõ gõ lên cửa kính, làm động tác kéo khoá lên với anh.
Trình Cảnh Thiên chớp mắt, sau khi hiểu ra thì gật đầu cười, làm theo.
Người bên kia nghe tiếng cười của anh, liền biết bên cạnh còn có người khác.
Cố Hành Nguyên thấy mặt mũi Trần Thước xám xịt thì nhướn mày hiếu kỳ.
Trình Cảnh Thiên không để tâm đến, hỏi: “Được, tí nữa gặp ở đâu?”
Anh tắt điện thoại, mở cửa đi vào rồi vươn tay ôm Lạc Yên.
Trên người Trình Cảnh Thiên có khí lạnh, Lạc Yên bất ngờ bị anh ôm mà rùng mình.
Tay cô đặt trên vai anh, không nhịn được hỏi: “Ai gọi điện cho anh vậy?”
Trình Cảnh Thiên dở khóc dở cười nhưng vẫn nghiêm túc trả lời hũ giấm nhỏ: “Bạn thôi.”
Anh nói xong thì cảm thấy chưa đủ, bổ sung: “Bạn nam.”
Lạc Yên: “...”
Nghe cứ như cô là người phụ nữ chua ngoa hay ghen tuông vậy.
Ánh trăng tối nay rất sáng, chiếu rọi đến tận ban công nhà Trình Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em-2/2889426/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.