Chương trước
Chương sau
Ra khỏi lớp học, Trình Cảnh Thiên rẽ vào nhà vệ sinh.

Dạo này vì chuyện tình cảm với Lạc Yên mà anh cũng được chú ý nhiều hơn, đi đến đâu cũng bị người ta nhìn chằm chằm như sinh vật ngoài hành tinh.

Bên trong nhà vệ sinh không đông không vắng, Trình Cảnh Thiên trực tiếp bỏ qua mấy ánh mắt săm soi, tiến đến vòi nước gần nhất rửa mặt.

Anh sờ vào túi áo, sau khi cảm nhận được có vật cứng gồ lên mới yên tâm hơn một chút.

Trình Cảnh Thiên vẩy tay cho khô rồi lấy son dưỡng môi ra, đứng trước gương bôi qua bôi lại.

Mấy nam sinh chứng kiến cảnh này: “...”

Cây son dưỡng có vỏ nhựa màu hồng phấn cùng hoạ tiết hoa lá đẹp mắt, nhìn bằng nửa con mắt cũng biết đây là đồ của con gái.

Cũng chỉ có một cô gái duy nhất có thể đưa son dưỡng cho Trình Cảnh Thiên.

Đầu bọn họ tự động nhảy số người đẹp họ Lạc tên Yên ở trường trung học sát vách.

Mỹ nữ có khác, ngay cả cách đánh dấu chủ quyền bạn trai cũng cao tay hơn một bậc.

Bát cơm chó này đúng là quá chất lượng.

Một nam sinh quen biết Trình Cảnh Thiên lấy lại bình tĩnh sau cú sốc, tiến lên bắt chuyện: “Trình Cảnh Thiên, cậu yêu đương với Lạc mỹ nữ hẳn là rất hạnh phúc nhỉ?”

Anh nhìn qua, thản nhiên “ừ” một tiếng.

Mấy người xung quanh giật giật mí mắt, trong lòng gào thét “bọn tôi cũng muốn yêu đương!”

Trình Cảnh Thiên cất son Lạc Yên mua cho mình vào túi áo. Để đề phòng xảy ra vụ việc như lúc nãy, anh cẩn thận kéo khoá lại.

Mím môi mấy cái cho son đều ra, anh giương mắt hỏi người trước mặt: “Sao cậu biết?”

Các nam sinh trợn mắt.

Trình Cảnh Thiên cậu còn dám hỏi!?

Cậu nam sinh kia có chút mất tự nhiên, nhưng nhìn lại vẻ mặt Trình Cảnh Thiên, có khi anh thật sự không biết khi con gái đưa đồ của mình cho bạn trai thì có ý nghĩa gì.

Cậu ta ho khụ khụ: “Thì, son dưỡng đó là Lạc mỹ nữ đưa cậu, nên là…”

Trình Cảnh Thiên nhíu mày, trong nháy mắt đã hiểu ra ẩn ý đằng sau.

Anh nhìn cậu nam sinh, bình tĩnh nói: “Không phải.”

“Hả?”

“Là tôi lấy của Lạc Yên, tôi dùng đồ của cô ấy.”

Giọng điệu của anh, giống như muốn khoe khoang cho cả thế giới biết về chiến tích vẻ vang này.

Là anh ngang ngược cướp đồ của bạn gái. Mà cô cũng không còn cách nào khác, đành phải chiều theo ý anh.

Đồ của em cũng là đồ của anh.

Bao gồm cả những vật dụng cá nhân như son môi.

Mọi người: “...”

Đại ca, phục cậu rồi. Cậu là nhất.

Trình Cảnh Thiên không biết cảnh tượng này đã bị chụp lại, thêm vài dòng mắm muối nữa là đủ tiêu chuẩn cho một bài viết gây náo loạn diễn đàn trường.

Đến lúc anh bước ra khỏi nhà vệ sinh, mấy người bên trong đã bị anh làm cho đứng hình.

Diễn đàn trường cũng không chịu thua, bài vừa đăng đã bùng nổ tương tác.

So với lần ảnh Trình Cảnh Thiên và Lạc Yên bị leak ra thì chỉ có hơn chứ không kém.

Đám Lý Ngôn và Lục Tư Thành tụ tập ngoài hành lang nói chuyện. Lý Ngôn đang lướt diễn đàn trường thì đọc được bài viết kia, sắc mặt chuyển từ nghi hoặc sang kinh sợ.

Có người trêu chọc hắn: “Anh Ngôn thấy gì mà mặt tái mét vậy?”

Lục Tư Thành bèn nghiêng người qua, chen vào nhìn màn hình của Lý Ngôn.

Đến lượt hắn im lặng.

Mọi người bị tò mò đến sốt cả ruột, nhao nhao đòi xem chung.

Lý Ngôn như người mất hồn: “Trình Cảnh Thiên lại khoe ân ái rồi.”

Lục Tư Thành hiểu ý nên cười khúc khích: “Quá nhiều bất ngờ trong một ngày.”

Chuyện của Tưởng Nhất Minh nói chưa xong đã đến chuyện này.

Hôm qua bọn họ còn đồng tình Lạc Yên là người dính Trình Cảnh Thiên, hôm nay lại đọc được bài viết Trình Cảnh Thiên mặt dày thừa nhận cướp son dưỡng của Lạc Yên.

Ai dính ai còn chưa biết.

Nhưng cái này chỉ có Lục Tư Thành và Lý Ngôn mới hiểu, còn mấy người kia thì đầu đầy dấu chấm hỏi, vội vội vàng vàng đăng nhập vào diễn đàn trường.

Đọc đến câu nói trắng trợn kia của Trình Cảnh Thiên, bọn họ đã hiểu lý do.

Không nghĩ bình thường anh lạnh nhạt ít nói mà khi dính vào tình yêu thì lại nhiệt tình sôi nổi như vậy, còn bá đạo chiếm luôn son dưỡng của con gái nhà người ta làm của riêng.



Một tuần nữa là đến kỳ thi tháng, lớp 11-1 của Lạc Yên bắt đầu bật chế độ nghiêm túc.

Hôm nay cô Lưu không lên lớp vào giờ tự học nhưng tập thể vẫn ý thức phải giữ im lặng, nếu có học nhóm cũng thảo luận rất nhỏ để tránh làm ồn đến người khác.

Lạc Yên chuyên tâm giải đề, thỉnh thoảng lại nhắn tin than thở với Trình Cảnh Thiên.

Trái với cô, bên phía Thành An lại khá thong thả, mặc dù tiến độ hai trường tương tự nhau.

Hoặc cũng có thể chỉ mình Trình Cảnh Thiên cảm thấy như vậy thôi.

Ở Bỉ, học sinh cũng sẽ ôn bài khi đến kỳ thi, nhưng không phải kiểu điên cuồng cắm đầu chạy về phía trước như vậy.

Trình Cảnh Thiên không thích ứng được với văn hoá này.

Anh cúi đầu trả lời Lạc Yên, dặn dò cô đừng cố sức quá.

Chủ nhiệm lớp Trình Cảnh Thiên là thầy Quý. Lúc này thầy đang ngồi trên bục giảng chấm bài, cứ qua một lúc sẽ lại ngẩng lên quan sát tình hình tự học của cả lớp.

Thầy Quý không có nhiều nội quy như những thầy cô khác. Học sinh vẫn có thể đi lại thảo luận, chỉ cần không làm ồn là được.

Mọi khi thì chỗ của Triệu Mẫn sẽ có rất đông bạn học chen chúc nhau. Nhưng sau khi Trình Cảnh Thiên vào thì mọi người lại có xu hướng chạy qua anh hỏi bài hơn.

Tính cách Triệu Mẫn vừa kiêu ngạo lại dễ nổi nóng. Hơn nữa thành tích cô ta cao nhưng không biết cách giảng bài, nói lòng vòng không đúng trọng tâm.

Nói chung không phải là một cô giáo lý tưởng.

Trình Cảnh Thiên thì khác. Bởi vì anh hiểu rõ bản chất vấn đề nên cũng dễ dàng gỡ nút thắt, cách trình bày lại ngắn gọn súc tích, chỉ cần giải thích một lần là được rồi.

Nếu như hồi trước vẫn còn nhiều người không phục vì Trình Cảnh Thiên đột ngột được thầy Quý thêm vào trong đội tuyển Vật Lý, thì bây giờ, những lời bàn tán đó đều đã biến mất.

Thậm chí họ còn có niềm tin rằng anh sẽ làm nên chuyện ở cuộc thi này.

Năm ngoái, huy chương bạc của Lạc Yên là thành tích Vật Lý cao nhất thành phố.

Năm nay, Trình Cảnh Thiên chắc chắn là một đối thủ đáng gờm.

Bạn trai bạn gái đấu với nhau, không biết sẽ như thế nào.



Lý Ngôn và Lục Tư Thành cắp sách vở qua tụ tập với Trình Cảnh Thiên.

Ngoài miệng nói là học nhóm nhưng thực chất là nhỏ nhẹ nói chuyện phiếm.

Trình Cảnh Thiên nhìn hai cái đầu đang tựa vào nhau: “...”

Lý Ngôn không muốn bị thầy Quý bắt quả tang nên dí sát mặt xuống bàn: “Trình Cảnh Thiên, cậu biết hôm nay tôi với Lục Tư Thành gặp ai không?”

Trình Cảnh Thiên: “... Ai?”

“Tưởng Nhất Minh.”

Mỗi lần nghe đến cái tên này, sự chán ghét trong lòng Trình Cảnh Thiên sẽ tự động nổi lên.

Tưởng Nhất Minh lại tìm bọn Lý Ngôn sinh sự?

Còn tưởng sau lần ở nhà vệ sinh đó thì hắn sẽ biết điều hơn, xem ra là anh dạy dỗ chưa đủ.

Thấy gương mặt Trình Cảnh Thiên trầm xuống, Lục Tư Thành biết anh đã suy diễn đến đâu luôn rồi, bèn lay cánh tay anh: “Trình Cảnh Thiên, tỉnh.”

Hắn nói: “Không phải thế, Lý Ngôn kể không đầu không đuôi nên cậu không hiểu, để tôi.”

Lý Ngôn: “...”

Tính ra hắn còn chưa kịp nói gì.

Lục Tư Thành: “Không hiểu sao sáng nay vừa thấy bọn tôi thì đám Tưởng Nhất Minh lập tức né đi.” Hắn huých tay Lý Ngôn. “Nhỉ?”

“Ừ, như thấy quỷ vậy.” Lý Ngôn phụ hoạ theo. “Trong khi bình thường thì không đụng là không được, còn phải chọc điên người ta mấy câu.”

Trình Cảnh Thiên nghe xong thì thở ra một hơi, trong lòng tự có đáp án.

Né là tốt.

Không uổng công Trình Cảnh Thiên đập bọn họ một trận trong nhà vệ sinh.

Tay trái anh đút vào túi áo nghịch nghịch cây son dưỡng, trên môi treo nụ cười nhạt.

Lý Ngôn cau mày: “Cậu cười cái gì?”

Trình Cảnh Thiên: “Không có gì.”

Trông gương mặt đắc ý này, Lý Ngôn chỉ muốn nhào lên nhéo cho méo mó hết cả.

Lục Tư Thành quyết định hỏi thăm tình hình một chút: “Cậu với Lạc Yên sao rồi?”

“Khá tốt.” Với bạn bè thật lòng quan tâm, Trình Cảnh Thiên sẽ không keo kiệt.

Lý Ngôn và Lục Tư Thành nhìn nhau, tủm tỉm cười.

Trình Cảnh Thiên không nói thì bọn họ cũng biết, tình cảm của Lạc Yên và Trình Cảnh Thiên đang tiến triển rất tốt.

Đôi mắt của anh sẽ không nói dối, từ khi có tình yêu thì lúc nào cũng ngập tràn ánh sáng.



Buổi chiều học xong, Lạc Yên sinh hoạt câu lạc bộ vẽ.

Lớp 12 sẽ chỉ có tập trung ôn thi đại học nên mấy hoạt động thế này cũng bị loại bỏ, cô phải tận dụng tối đa khoảng thời gian rảnh còn sót lại.

Lạc Yên vừa đi tìm lớp, vừa nhắn tin số phòng cho Trình Cảnh Thiên.

Cô thấy anh đã off từ hai mươi phút trước, cũng không để ý lắm.

Lớp vẽ đa số đều là nữ sinh, tính cách vô cùng dễ chịu.

Lạc Yên đã học chung với mọi người từ năm lớp 10 nên mối quan hệ khá tốt, vừa ngồi xuống liền rôm rả nói chuyện.

Một số người lân la hỏi Lạc Yên về Trình Cảnh Thiên.

“Lạc Yên, chuyện giữa cậu và Trình Cảnh Thiên là thế nào vậy? Kể rõ chút được không?”

“Mình là người ngoài mà cũng cảm nhận được tình yêu Trình Cảnh Thiên dành cho cậu nữa.”

“Ai theo đuổi trước thế? Theo đuổi như thế nào?”

“Đương nhiên là Trình Cảnh Thiên rồi, cậu không thấy bài đăng trên diễn đàn trường Thành An à?”

Lạc Yên đang cười haha cho qua chuyện thì bắt được điểm mấu chốt. Cô nhìn về phía cô bạn vừa nói câu đó, hỏi: “Bài đăng gì thế?”

“Ơ Lạc Yên, cậu vẫn chưa biết à?”

Lạc Yên: “...”

Cô nên biết cái gì.

Các cô gái lục tục lấy điện thoại ra, sau khi tìm thấy bài đăng hot nhất sáng nay thì đồng loạt đưa màn hình đến trước mặt Lạc Yên.

Lạc Yên cúi xuống, trợn tròn mắt.

Người đăng dám viết, quản trị viên dám duyệt.

Tựa đề: “Trình Cảnh Thiên ngang nhiên cướp son dưỡng của bạn gái, khoa trương tuyên bố mình là người đã có vợ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.