Đã nhiều năm trôi qua, tổn thương trong lòng Trình Cảnh Thiên cũng vơi dần theo thời gian.
Giống như một vết sẹo đã kết vảy vậy, tuy nó chưa thật sự lành nhưng chỉ cần không đụng đến thì sẽ không thấy đau.
Chẳng qua thời gian này người anh không muốn gặp nhất lại bất thình lình xuất hiện nên tâm trạng có hơi chông chênh. Một thời gian nữa, mọi thứ sẽ trở về bình thường.
Trình Cảnh Thiên kể gần như mọi chuyện trong quá khứ cho Lạc Yên, đương nhiên đã trừ bỏ những gì liên quan đến Trình gia.
Anh không muốn cô biết đến gia đình lộn xộn của mình.
Trình Cảnh Thiên nhớ ra một chuyện, bèn hỏi Lạc Yên: “Em ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, em ăn trước khi đến đây.” Cô thúc giục. “Anh ăn mau đi, cháo sắp nguội rồi.”
Trình Cảnh Thiên nhướn mày. Anh nhìn Lạc Yên chằm chằm nhưng có vẻ như cô không phát hiện ra ánh mắt của anh, cứ cúi đầu xem gì đó trên điện thoại.
Anh không thích bị cô phớt lờ như vậy, cũng nghiêng người qua: “Làm gì đó?”
Lạc Yên không kịp phòng bị liền bị rơi vào một đôi mắt đen nhánh sâu thẳm.
Cũng thấy rõ tất cả tình ý và trêu chọc mà anh dành cho mình.
Trình Cảnh Thiên tĩnh lặng ngắm Lạc Yên. Gương mặt cô nhỏ nhắn, đường nét hài hoà mềm mại, nhìn từ góc độ nào cũng khiến người ta thổn thức.
Dung mạo xinh đẹp này đã khiến anh nhớ thương mười năm.
Trình Cảnh Thiên rũ mắt không nói gì, rất tự nhiên cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em-2/2888710/chuong-69.html