Chàng trai trẻ này trông thư sinh, làn da trắng xanh xao, có khí chất của một nghệ sĩ.
“Oánh Oánh, cậu có dặn dò gì với chúng tôi không?” Lâm Hạo hỏi.
Tạ Uyển Oánh sau khi xem xét bệnh nhân, đứng thẳng dậy, không nói trước mặt bệnh nhân mà đi vào một góc.
Hai người kia đi theo cô.
“Anh ta biết mình bị bệnh gì.” Đến một góc khuất, Phan Thế Hoa nói câu đầu tiên.
Bác sĩ Phan Thế Hoa rất giỏi nắm bắt tâm lý và thói quen sinh hoạt hàng ngày của bệnh nhân, như một thám tử.
Giao bệnh nhân này cho bác sĩ Phan là hợp lý, Tạ Uyển Oánh nói với bác sĩ Phan: “Chờ một chút, có thể cần anh giúp tôi làm cho anh ta mở miệng nói chuyện.”
Vân Vũ
Bác sĩ Phan chỉ biết nhìn lên trần nhà, tỏ vẻ sẽ cố gắng hết sức.
Bởi vì anh ta vừa nhìn đã thấy, bệnh nhân đặt niềm tin vào bác sĩ Tạ.
Những bệnh nhân có đầu óc đều không ngốc, biết bác sĩ phát hiện ra tình trạng của mình và đưa đến bệnh viện là ân nhân cứu mạng, có duyên với mình.
Mối quan hệ giữa thầy t.h.u.ố.c và bệnh nhân rất coi trọng chữ duyên.
Chàng trai trẻ nằm trên giường bệnh mở mắt ra, nhìn những bóng áo blouse trắng ở đằng xa. Không biết có phải vì sốt hay không mà trong đáy mắt trong veo của anh ta, bóng dáng thanh tú kia dường như mờ ảo trong sương mù.
Thân sư huynh gọi điện đến, chắc là biết tình hình bên này của cô đã gần xong.
“Sư huynh, em lên lầu đây, lên tầng 3 phải không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/5032766/chuong-3589.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.