Ông ấy đang nói đến ai vậy? Ông lão nghe thấy đầu dây bên kia im lặng, khóe miệng nhếch lên, như đã đoán trước được điều gì đó.
Cuộc gọi kết thúc.
Quay lại, ông lão nhìn thẳng vào cô: “Cô quen biết Tề Vân Phong sao?”
Nghe thấy vậy, Tạ Uyển Oánh quay lại.
Tề Vân Phong: “nghe nói” là bác sĩ gia đình của nhà tài trợ. Bệnh nhân đang nói đến Tề Vân Phong tiên sinh sao?
Nhìn biểu cảm của cô, ông lão như hiểu ra, mỉm cười với cô, nói: “Không sao, tôi cũng quen biết người này, nên hỏi cô xem sao.”
Lẽ nào Tề tiên sinh là bác sĩ gia đình của bệnh nhân?
Nói như vậy, bệnh nhân này là người nhà của nhà tài trợ?
Chủ tịch tập đoàn Quốc Năng?
Khi ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, Tạ Uyển Oánh giật mình. Chiếc điện thoại cô vẫn luôn sử dụng là do nhà tài trợ tặng.
Có nên hỏi rõ ràng, người trước mặt có phải là nhà tài trợ đã nhiều lần giúp đỡ cô không?
Miệng cô vài lần định mở ra rồi lại ngậm lại, có nên hỏi không, có thể hỏi không. Nếu người ta chỉ muốn âm thầm làm việc tốt, không muốn cô hỏi han, thì việc cô hỏi lại không hay.
Nghĩ vậy, cô lại ngậm miệng lại.
Điều cô không ngờ tới là, ông lão cũng có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cô, nên đành phải nhịn xuống trước.
Trên đường đi suôn sẻ, hai chiếc xe chạy đến cổng khoa cấp cứu Quốc Trắc.
Y tá Lý cầm máy đo huyết áp đến đón bệnh nhân, thấy hai xe đến cùng lúc, cảm thấy kỳ lạ, hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/5032755/chuong-3578.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.