“Thư ký Liễu, đừng gọi nữa. Tôi không sao.” Có người trong khoang hạng nhất lên tiếng.
Nghe giọng nói là chính bệnh nhân đang nói.
“Trên máy bay không phải còn có bệnh nhân nặng hơn sao? Để xe cứu thương đưa anh ta đi khám trước đi.”
Là như vậy sao? Quách T.ử Hào đi theo phía sau, cảm thấy bệnh nhân này có thể tự nói chuyện, không có vẻ gì là mệt mỏi, có lẽ chỉ vì thân phận đặc biệt nên gọi xe cứu thương đến đón thôi.
Tạ Uyển Oánh không dám nghĩ như vậy.
Trương đại lão không thể nào dùng xe cứu thương của bệnh viện mình làm xe đón khách, ông ta là một chuyên gia hàng đầu.
Bước vào khoang hạng nhất, thấy một ông lão tóc bạc trắng, khoảng sáu mươi tuổi, đang ngồi tựa lưng trên ghế, đùi đắp một tấm chăn lông trên máy bay.
Dừng lại lắng nghe, nhịp thở của ông lão bình thường, không khó thở, sắc mặt không thể nói là hồng hào nhưng cũng không tái nhợt như chàng trai trẻ bên ngoài, môi cũng bình thường. Nhìn chung, bệnh nhân này không giống ba người bên ngoài, là một ông lão dù bị bệnh nhưng vẫn rất bình tĩnh.
Rõ ràng là bệnh tình của bệnh nhân này không nặng. Quách T.ử Hào phán đoán dựa theo tình hình trước mắt là như vậy.
“Lấy một túi thở oxy khác đến đây, cho bệnh nhân thở oxy.” Tạ Uyển Oánh lại ra lệnh tương tự.
Cái gì? Bệnh nhân này cũng thiếu oxy sao? Quách T.ử Hào chớp mắt hai cái, lúc này anh ta thực sự không nhìn ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại truyentop.net -
“Không sao.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/5032751/chuong-3574.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.