Việc này không thể trì hoãn, xe cứu thương chở bệnh nhân nhanh chóng khởi hành.
Ngồi trên xe, Tạ Uyển Oánh quay đầu lại, thấy một đám đông đang nhìn theo cô và bệnh nhân.
Tào sư huynh đứng giữa đám đông, không nói gì, đôi mắt đen láy đặc biệt sâu thẳm. Khi bắt gặp ánh mắt của cô, anh gật đầu với cô, khóe miệng hơi mỉm cười, chắc chắn là đang muốn cô yên tâm.
Tào sư huynh thực sự rất lo lắng cho bạn học của mình. Tạ Uyển Oánh có thể cảm nhận được.
Xe cứu thương chạy ra đường lớn.
Máy điện tâm đồ kêu bíp bíp. Hoàng Chí Lỗi ngồi cạnh bệnh nhân, lập tức sởn gai ốc, vẻ mặt căng thẳng.
"Hoàng sư huynh, đừng sợ." Tạ Uyển Oánh nói, nhìn đường cong trên màn hình theo dõi, các chỉ số sinh tồn của bệnh nhân vẫn ổn định.
Một lúc sau, tiếng báo động của máy theo dõi dừng lại.
"Chúng ta có nên làm gì đó không?" Hoàng Chí Lỗi hỏi ý kiến tiểu sư muội.
Trên đường đi mà không làm gì có ổn không? Tạ Uyển Oánh giải thích cho Hoàng sư huynh: “Anh ấy có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện. Cá nhân tôi cho rằng, mặc dù mảnh kính này găm sâu, nhưng tạm thời đã bị cơ thể kẹp chặt, tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng."
Được cô nhắc nhở, thì ra là vậy, chả trách Tào sư huynh tương đối yên tâm để họ đưa bệnh nhân về. Hoàng Chí Lỗi nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại truyentop.net -
Từ khi bị thương và được phát hiện, Chu Thụ Nhân không hoàn toàn mất ý thức, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/5003558/chuong-3434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.