Tài xế là người đầu tiên bò ra khỏi xe, chỉ đường cho Tạ Uyển Oánh.
Đống đất mênh m.ô.n.g như biển rộng, muốn tìm người kịp thời không dễ dàng.
Người bệnh bị vùi lấp phía trước còn đỡ, không gặp phải khu vực sụt lún diện rộng như vậy. Cô và tài xế có thể lôi người bệnh ra khỏi gầm bánh xe và mấy tảng đá, để lộ phần chi bị thương của người bệnh, tạo điều kiện cho nhân viên cứu hộ xử lý.
Sụt lún lớn thì khác.
Đèn pin chiếu theo hướng tài xế chỉ, vòng sáng chiếu vào bóng người nằm sấp trên mặt đất, tóc dính máu, điều đáng sợ nhất là phần dưới hai đầu gối bị đất đá vùi lấp.
“Thế này, làm sao đưa cậu ấy ra ngoài?” Tài xế lau mồ hôi hỏi.
Đống đất cao nửa mét, bên trong lờ mờ có thể nhìn thấy đá và dây thép cùng các vật kim loại khác, không loại trừ khả năng có cả mảnh vỡ của “cột trụ trời”. Vật thể kiên cố, chỉ dựa vào sức người đào bằng tay e rằng không thể di chuyển được.
“Lớp trưởng Giả.” Các bạn học được cứu ra khỏi xe lần lượt đến xem, nhìn thấy mặt người bị thương liền run giọng gọi. Nhớ lại mình suýt nữa bị chôn vùi cùng lớp trưởng Giả, bọn họ quả thực như vừa bước qua quỷ môn quan, suýt nữa ngất xỉu.
Vân Vũ
Tạ Trường Vinh hỏi con gái: “Giờ làm sao?”
Chấn thương của lớp trưởng Giả nặng nhẹ ra sao, không cần cô nói, ai cũng có thể nhìn ra. Đối với việc xử lý những trường hợp chấn thương nặng như vậy, Tạ Uyển Oánh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/4945473/chuong-3308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.