“Kiểm tra huyết áp rồi chứ? Có cao không?” – Lâm Lệ Quỳnh mở miệng hỏi bà Phương.
“Đúng rồi.”
“Vậy thì chắc không sao đâu.”
“Thấy chưa! Bác sĩ Lâm nói không sao mà! Bác sĩ Lâm đã nói không sao, thế mà mấy người còn dám nói bậy, nguyền rủa ông nhà tôi! Mấy người thật độc mồm!” – Bà Phương đứng bật dậy, nhảy chồm lên, la hét ầm ĩ.
Tôn Dung Phương nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy con gái mình hôm nay lạ lắm, mới vừa nãy nó nói cái gì đó mà bà nghe chẳng hiểu một chữ.
Hành khách xung quanh nghe thấy mẹ con bà Phương và mẹ con nhà Lâm tranh cãi, bắt đầu xì xào bàn tán:
“Chuyện gì vậy trời?”
“Một người nói mình là bác sĩ, một người bảo mình là sinh viên y khoa.”
“Sinh viên y khoa là sao?”
“Là học sinh học ngành y đó. Sau này sẽ làm bác sĩ.”
“Thế thì chắc sinh viên y phải nghe bác sĩ chứ?”
“Ừ, chắc vậy.”
“Nhưng mới nãy hình như nói cả hai đều là sinh viên y mà?”
Càng nghe càng rối, cả đám người nghe xong mà hoang mang không hiểu gì.
Mẹ Lâm nghe người xung quanh nói loạn cả lên, liền kiêu ngạo nói:
“Các người không biết chứ gì? Sinh viên y cũng có phân cấp bậc đấy. Cấp cao thì gần như bác sĩ thật, còn cấp thấp thì không phải bác sĩ. Cấp cao có quyền chỉ huy cấp thấp.”
Nghe bà ta nói vậy, hành khách xung quanh liền nín thở, không ai dám nói thêm gì nữa – cảm giác bà này không phải người dễ chọc.
Tôn Dung Phương gãi đầu, nhìn con gái với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/4814369/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.