“Cô Trang, nhà em chỉ có thể đi tàu hỏa, chắc là ngồi ghế cứng thôi ạ.” Tạ Uyển Oánh đáp.
Nghe vậy, cô Trang khẽ thở dài. Đi tàu lên thủ đô thực sự rất vất vả, vì từ chỗ này đến đó đúng là quá xa. Nếu không nhờ con trai mua giúp vé máy bay, chắc cô cũng chẳng dám quay lại thủ đô – một phần vì mệt, một phần vì ngại khổ. Đó cũng là lý do vì sao trước đây cô rời khỏi Tùng Viên rồi mãi chưa quay lại.
Hồi đó chưa có tàu cao tốc, đi tàu thường từ Tùng Viên lên thủ đô phải mất tới 26 tiếng, chưa kể trước đó còn phải đi xe buýt từ quê ra tỉnh lị để chuyển tàu. Con đường cầu học của Tạ Uyển Oánh thực sự rất gian nan.
Trong đầu Tạ Uyển Oánh hiện lên hình ảnh buổi tối hôm đó, trước cổng Bệnh viện Số Ba thành phố, cô nhìn thấy một bác sĩ trẻ tuổi. Người ta thì ngồi ô tô riêng, rồi đi máy bay về thủ đô, nhanh như chớp.
Không sao cả, có lẽ chỉ những người có chuyên môn mới được đãi ngộ như vậy. Còn mình, từ một sinh viên y khoa phải bắt đầu từ con số không, đúng thật là gian nan từ bước đầu tiên.
“Được rồi, sau này có gì thì liên lạc tiếp.” Cô Trang vỗ nhẹ vai Tạ Uyển Oánh, ánh mắt đầy yêu thương.
Tạ Uyển Oánh có việc nên cáo từ thầy cô trước để đi mua vé tàu hỏa cho học sinh.
Dù là thời nào thì vé tàu ở trong nước vẫn luôn là thứ khan hiếm, rất khó mua. Đặc biệt là vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/4814363/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.