Sáng sớm hơn 6 giờ, cả nhà họ Tạ đã ngồi vào bàn ăn sáng.
Tạ Trường Vinh hỏi vợ:
Vân Vũ
“Bà dẫn Uyển Oánh sang hỏi ý kiến chị họ rồi, sao rồi?”
Tôn Dung Phương nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, thật sự không muốn nhắc lại.
Nhìn nét mặt vợ, Tạ Trường Vinh như đã đoán trước được kết quả, liền nói:
“Tôi chẳng đã nói rồi sao? Trông chờ Uyển Oánh làm bác sĩ chẳng bằng hy vọng vào thằng con trai.”
Tối qua Chu Nhược Mai và Đinh Ngọc Hải đúng là đã nói thẳng: phụ nữ làm bác sĩ ngoại khoa gần như là chuyện viển vông. Ngoại khoa nghe thì oai đấy, nhưng thực tế dân thường vẫn nghĩ bác sĩ nội khoa cũng chỉ là nghề bình thường mà thôi.
Tôn Dung Phương không nói thêm lời nào, chỉ gắp thêm một quả trứng vào bát của cậu con trai đang học tiểu học bên cạnh, miệng thì bảo:
“Ăn đi, ăn cơm đi.”
Cảnh tượng này với Tạ Uyển Oánh mà nói đã quá quen thuộc. Năm đó mẹ cô nhất quyết phải sinh thêm con trai dù tuổi đã cao, mặc kệ bị phạt tiền, mặc kệ bị đơn vị xử lý kỷ luật.
Nhà họ Tạ không thể không có con trai nối dõi, không thể không có tôn tử, nếu không thì sẽ “tuyệt tự tuyệt tông” – đó là quan điểm của ba cô và cả dòng họ Tạ. Mẹ cô chỉ biết thuận theo chồng mà sống.
Tạ Uyển Oánh từ nhỏ giành đủ loại giấy khen trong trường, kết quả đổi lại chỉ là câu khen của ba kèm theo một câu tiếc nuối:
“Tiếc là con gái, chẳng có tương lai.”
Vấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/4814342/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.