Chương trước
Chương sau
Qua hôm sau, Hàn tứ theo lệnh Hứa Dĩnh Hàn đem tất cả những giấy tờ thông tin có liên quan đến Lâm Hy đem đến phòng làm việc cho hắn, nhưng bất chợt giữa đường lại gặp Tống Ngôn.

“Cậu Hàn, xin dừng bước.”

Hàn Tứ nhíu mày, chắc chắn chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.

“Không biết là ngài Tống đây đang có chuyện gì muốn nói? Tôi đang rất bận, nếu không phải chuyện gì quan trọng thì phiền ngài Tống nhường đường cho.”

“Không không.” Tống Ngôn điềm đạm đi tới: “Chuyện này không quan trọng với tôi, nhưng tôi đoán là… nó sẽ quan trọng đối với cậu đấy.”

“…”



Trong phòng làm việc, Hứa Dĩnh Hàn đứng dựa người bên cửa sổ hút thuốc, từng làn khói trắng lượn lờ trước mặt che đi hết thảy tâm trạng mông lung của hắn hiện giờ.

Đúng lúc này, Thẩm Dung Yên mở cửa một cách tự nhiên sau đó bước vào, trên tay còn bưng một tách trà nóng.

“Dĩnh Hàn à, em mang trà lên cho anh, Hàn Tứ nói dạo gần đây anh thường xuyên bị mất ngủ, vậy nên em đã vội cho người đi kiếm nhà thầy thuốc xin một ít trà mộc lan về, anh…”

“Không phải là tôi đã nói đừng tùy tiện bước vào phòng tôi khi chưa được sự cho phép rồi hay sao?” Không giữ cho Thẩm Dung Yên một chút mặt mũi, hắn lạnh lùng cắt đứt lời của cô ta.

Sắc mặt Thẩm Dung Yên thoáng chốc xám xịt cô ta không cam tâm nhưng dường như cũng chẳng dám sinh sự, chỉ nhẹ giọng bảo: “Dĩnh Hàn, em là vị hôn thê của anh, tại sao đến cả việc em muốn gặp anh thì cũng cần phải xin phép?”

“Chỉ mới là vị hôn thê thôi, còn chưa nói lên được điều gì đâu.” Hứa Dĩnh Hàn gác tay lên cửa sổ gảy tàn thuốc xuống, giây sau lại cất giọng lãnh đạm: “Muốn trở thành người phụ nữ của tôi?”

Thẩm Dung Yên phút chốc đã bước nhanh tới trước mặt hắn, nắm lấy cánh tay hắn rồi gấp gáp hỏi: “Em hiện giờ chẳng lẽ còn chưa phải là người phụ nữ của anh sao? Hứa Dĩnh Hàn, anh… rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy chứ?”

Hứa Dĩnh Hàn lúc này mới chịu đếm xỉa tới Thẩm Dung Yên, hắn ban cho cô ta một ánh mắt sắc lạnh rồi thẳng tay ném tàn thuốc ra ngoài, khóe môi hơi nhếch lên: “Đúng vậy, cô không phải là người phụ nữ của tôi, bây giờ cũng vậy, sau này cũng vậy, cô mãi mãi không bao giờ có thể trở thành nữ chủ nhân của tổ chức này.”

Thẩm Dung Yên nghe mà đờ đẫn người không chớp nổi mắt, Hứa Dĩnh Hàn ngay cả khi mất trí nhớ cũng chưa từng cho cô ta một chút hy vọng dù chỉ là nhỏ nhất.

Rốt cuộc thì Lâm Hy có cái gì tốt đẹp mà có thể khiến cho hắn vững tâm, lòng không lay động như thế chứ?

Dù cho cô ta có làm đủ mọi cách, bày bao nhiêu mưu hèn kế bẩn chỉ để được hắn động tâm với mình, ấy vậy mà…

Cô ta đi nước cờ này quá sai rồi, chỉ tiếc bây giờ không thể dừng lại được nữa.

Thẩm Dung Yên cố bám víu lấy một tia hy vọng cuối cùng, miệng lưỡi thật cẩn trọng nói với hắn: “Nhưng chẳng phải là chúng ta đã đính hôn rồi sao? Ngài Tống còn là ân nhân cứu mạng anh nữa, anh định sẽ trả ơn ngài ấy bằng cách lạnh nhạt tuyên bố rằng cháu gái của ngài ấy mãi mãi không bao giờ có thể trở thành nữ chủ nhân và là người phụ nữ của anh sao?”

Quan sát thấy hắn không có biểu hiện gì, cũng không có phản ứng gì, Thẩm Dung Yên lúc này đã khẩn trương đến độ dùng sức nắm càng chặt tay hắn: “Dĩnh Hàn, em không cần cái danh nữ chủ nhân gì đó cũng được, nhưng hãy cho em được trở thành người phụ nữ của anh, được bên cạnh chăm sóc anh, bầu bạn cùng anh có được không?”

Hứa Dĩnh Hàn trực tiếp gạt tay Thẩm Dung Yên ra, ung dung bước tới ghế sofa ngồi xuống. Hắn ngả lưng ngồi ngạo nghễ như một vị vua chúa, cổ áo mở hờ lại có chút hoang dã mê hoặc, giây sau cất giọng trầm lạnh: “Tôi không thiếu người bầu bạn, cũng không có nhu cầu bầu bạn. Thẩm Dung Yên, cô luôn miệng nói tôi và cô tình cảm sâu nặng, ngày ngày đều dùng Tống Ngôn ra để thao túng tôi. Cái gì mà… ân ân huệ huệ? Làm sao tôi biết được, các người có đang lừa tôi hay không!”

“Anh nói gì vậy? Tất nhiên là không lừa anh rồi…” Thẩm Dung Yên chột dạ vội vàng phản bác, nhưng chỉ giây sau đã nhận ra bản thân mình đã hơi tắc trách rồi, cô ta thay đổi thái độ liền ngay lập tức, rất nhanh đã quay lại bộ dáng quyến rũ tự nhiên, đoán chừng hắn vẫn chưa kịp phát hiện thì mới yên tâm thở phào.

Nhưng Hứa Dĩnh Hàn là ai chứ? Hắn mất trí nhớ chứ không có mất IQ. Vậy cho nên, chỉ với một cái liếc mắt hắn cũng có thể nhận ra được điểm khác thường này từ Thẩm Dung Yên.

“Vậy sao?” Hứa Dĩnh Hàn có chút mỉa mai nhìn cô ta, giây sau là ra hiệu đuổi khách.

"Dĩnh Hàn… "

“Cô muốn tôi dùng hành động để đuổi người sao?” Thẩm Dung Yên tính nói thêm gì đó thì đã bị Hứa Dĩnh Hàn lạnh lùng cảnh cáo, cô ta chỉ đành uất hận rời đi.

Căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Hàn Tứ cũng vừa vặn đem tài liệu tới cho hắn.

“Lão đại, thứ anh cần tất cả đều đã được đưa tới.” Hàn Tứ nói xong thì đặt xuống bàn làm việc một sấp giấy tờ, toàn bộ đều có tên Lâm Hy.

“Được rồi, cậu ra ngoài đi.” Hứa Dĩnh Hàn vẫn ngồi bắt chéo chân trên sofa, miệng ra lệnh cho Hàn Tứ ra ngoài.

“Vâng ạ.” Hàn Tứ do dự nhìn sấp giấy tờ một lúc, cuối cùng anh ta thở dài một hơi, quyết định nghe theo lệnh hắn bước ra ngoài.

Cánh cửa vừa được đóng lại, Hứa Dĩnh Hàn đứng dậy đi thẳng tới chỗ bàn làm việc ngồi xuống.

Trên bàn là toàn bộ giấy tờ thông tin có liên quan đến Lâm Hy từ lúc mới vào tổ chức cho đến bây giờ. Hắn kiên nhẫn lật từng tờ từng tờ một, quyết không bỏ sót một chữ nào.

Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, lúc xem xong tất cả thì trời cũng đã gần tối.

Hứa Dĩnh Hàn tháo kính xoa xoa đôi mắt nặng trịch của mình. Cảm xúc hiện giờ của hắn như thế nào hắn cũng không thấu được nữa. Toàn bộ đều là cảm giác thất vọng bao trùm lấy hắn, nhưng cũng không hẳn là thất vọng, nói tóm lại là, hắn không thể hiểu nổi hắn nữa.

Rõ ràng đã biết cô gái đó thâm sâu khó lường, lại không thể căm ghét được người con gái đó, càng không thể nhẫn tâm được với người con gái đó.

Hắn điên thật rồi.



“Hàn Tứ.”

Ở dãy hành lang nhỏ hẹp của căn nhà kho, phía trước là Hàn Tứ đang kiểm tra lô hàng, phía sau là Hàn Tam đang gọi với tới.

“Có chuyện gì sao?” Hàn Tứ một tay cầm sổ ghi chép, tay kia kiểm tra chất lượng vũ khí quay lại nhìn Hàn Tam.

“Cậu đã làm gì với đống thông tin của Lâm Hy?” Hàn Tam không di chuyển tới, chỉ đứng một khoảng xa vừa đủ để hai người có thể thuận tiện nghe hiểu.

Hàn Tứ cũng không mấy bất ngờ, ngược lại hình như đã sớm biết Hàn Tam sẽ đi theo anh tới nhà kho để hỏi chuyện này, bởi lúc trao đổi với Tống Ngôn, anh đã thấp thoáng thấy được bóng dáng của Hàn Tam ẩn nấp gần đó.

“Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là… tráo một vài bản thông tin thôi.” Hàn Tứ nói một cách thản nhiên giống như không hề để tâm đến mức độ quan trọng của sự việc điên rồ mà anh ta đã tam.

Hàn Tam tức đến run người, hai tay nắm chặt thành quyền nghe lên từng tiếng khớp xương răng rắc.

Hàn Tam không nhịn được nữa, lao đến nắm lấy cổ áo Hàn Tứ xách lên: “Có phải cậu điên rồi không? Hà cớ gì phải làm đến mức này?”

Hàn Tứ đối mặt với Hàn Tam, vẫn cương quyết tự cho mình là đúng: “Cậu không thấy Lâm Hy mang lại bao nhiêu rắc rối cho lão đại à? Tôi là vì sự an nguy của lão đại nên mới phải làm tới nước này!”

“Hừ!” Hàn Tam bị anh ta chọc điên đến bật cười, giọng nói có vài phần mỉa mai: “Cậu chỉ đang vị sự ích kỷ của bản thân mà thôi, đừng lấy lão đại ra làm cái cớ.”

“Cậu rõ ràng biết Lâm Hy quan trọng thế nào đối với lão đại, để cô ấy ở gần chúng ta, còn sợ lão đại sẽ không thể nhớ lại hay sao? Hà tất gì phải đẩy cô ấy càng xa lão đại, cậu có nghĩ tới một ngày nào đó khi lão đại nhớ ra tất cả, biết cậu làm ra loại chuyện này lão đại sẽ thất vọng bao nhiêu không?”

Hàn Tứ đứng như trời trồng, mặc cho Hàn Tam túm lấy cổ áo mình xách lại.

Trong một thoáng, dường như anh ta đã lĩnh hội ra được tất cả.

Đúng vậy, Lâm Hy không có lỗi, Hứa Dĩnh Hàn càng không bị ai ép buộc phải liều mạng cứu người. Tất cả đều là tự anh suy diễn, tự anh ôm hận, tự anh nhìn nhận một cách cẩu thả.

Đến cuối cùng lại quên mất một điều, lão đại cùng Lâm Hy là cây lá liền kề, phu thê một thể. Kể cả là khi anh ta có thực hiện được mục đích thì cũng chưa chắc gì đã chia rẽ được đôi uyên ương tình cảm sâu đậm đến trời đất cũng cảm động.

Hàn Tam thả tay mình ra khỏi cổ áo Hàn Tứ, anh cất giọng lạnh lùng: “Cậu tự mà suy nghĩ đi! Nghĩ thông suốt rồi thì tự mình hối lối, ngày sau lấy công chuộc tội.”

Nói xong thì quay người trực tiếp rời đi.

Hàn Tứ nhắm mắt hít sâu một hơi, anh ta đi thẳng tới nhà vệ sinh mở vòi tạt nước lên mặt cho tỉnh táo. Một lần tạt nước là như một lần gội rửa hết tâm tư rối loạn trong lòng.

Đoán chừng lão đại đã xem xong đống giấy tờ mà anh đem tới, vậy giờ chỉ còn cách yên lặng chờ đợi, chờ tới thời điểm thích hợp sẽ đứng ra nhận mọi tội lỗi của mình. Đưa mọi thứ quay trở về với khuôn cũ của nó.



Lâm Hy cả một ngày chỉ nằm lỳ trong phòng không bước ra ngoài nửa bước, ngay cả giám sát huấn luyện cũng không thèm đi.

Rốt cuộc cô đang làm gì vậy chứ? Trốn hắn sao?

Lâm Hy dập tan suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, lần này cô quyết định ra ngoài lái xe đi đâu đó cho thoải mái.

Cũng may là thuận lợi ra đến cổng, nói đúng hơn là thuận lợi vì không phải gặp Hứa Dĩnh Hàn.

Đang định lái đi thì bất chợt một bóng người cao lớn đứng lù lù chắn trước đầu xe cô, cô nhận ra đó là Hàn Tứ.

Qua 30 phút sau, chiếc xe dừng trước một quán rượu ở ngay sạp lớn gần bờ hồ.

Lâm Hy bước xuống xe trước, tiếp đó là Hàn Tứ theo sau.

Cô chọn một vị trí thoáng mát rồi ngồi khoanh chân xuống sạp, bắt đầu chọn món: “Cho một phần nướng thập cẩm với hai chai rượu trắng, à… nhớ cho thêm một dĩa đậu phộng luôn nha ông chủ.”

“Rồi rồi, có liền đây.” Ông chủ thoạt nhìn hoạt bát, mỉm cười vui vẻ trả lời cô rồi nhanh chóng vào trong chuẩn bị.

10 phút sau, đồ ăn cùng rượu ra tới.

Bấy giờ Lâm Hy mới quay lại nhìn Hàn Tứ ở phía đối diện, cô không trách chuyện ngày đó anh nặng lời với mình, chỉ nhẹ giọng hỏi thăm:

“Sáu tháng này có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không? Mọi người ở tổ chức đều rất lạ, ngay cả Dĩnh Hàn cũng thế. Chỉ là, tôi dù nghĩ thế nào cũng không ra, hôm nay anh mời tôi đi uống rượu, hẳn là đã quyết định tiết lộ gì đó cho tôi biết rồi, có phải không?” Lâm Hy vừa rót rượu cho Hàn Tứ, vừa thăm dò nội tâm sâu kín nhất của anh.

Hàn Tứ trầm ngâm một lúc, sau đó thì gật đầu, xem như là đã trả lời câu hỏi của cô.

Trong lòng Lâm Hy như sót lại một tia hy vọng, cô bắt đầu thuyết phục Hàn Tứ: “Anh nể tình chúng ta vào sinh ra tử cùng nhau bao nhiêu năm, có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”

“Cô yên tâm, tôi đã tự mình tìm đến cô thì chắc chắn sẽ cho cô câu trả lời thỏa đáng nhất.” Hàn Tứ cam đoan với Lâm Hy bằng một giọng nói đầy sự tin tưởng.

Lâm Hy im lặng chờ đợi, và cuối cùng thì, Hàn Tứ cũng chịu kể lại đầu đuôi sự việc cho cô nghe.

“Sáu tháng trước, khi lão đại nghe tin cô bị ông lớn đày đến đảo hoang, lão đại đã đến chỗ ông lớn náo loạn một phen, chủ yếu làm như vậy là muốn ông lớn chịu giao bản đồ ra để cứu người. Tiếc là, lần đó thất bại, cho nên lão đại đã cược thử tính mạng một lần, không màng đến những hiểm nguy, quyết tâm ra đảo tìm cô về cho bằng được…”

Lâm Hy chú tâm lắng nghe những lời mà Hàn Tứ nói: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó thì…” Hàn Tứ kể tiếp: “Giữa đường thuyền của chúng tôi bị mai phục, lúc đó tôi chẳng may lại bị bọn chúng chơi xấu, thuốc nổ may là không trúng người tôi nhưng bởi vì né tránh nên tôi chỉ còn cách lao người xuống biển, lão đại vì cứu tôi nên cũng nhảy xuống. Sau đó thì, cứu được tôi… nhưng còn lão đại thì không may mắn như thế.”

“Đám người mai phục này dường như biết rất rõ điểm yếu của lão đại, kiếm một người rất giống cô để làm mồi nhử, cho nên lúc đó lão đại mới bị phân tâm. Đến lúc nhận ra thì đã quá muộn, trong lúc chuẩn bị trèo lên thuyền, lão đại đã bị một con thuyền khác đâm trúng, chúng tôi phải lặn rất lâu mới có thể tìm thấy lão đại. Khi tỉnh lại thì, lão đại không còn nhớ gì nữa.”

Lâm Hy nghe mà không thể tin nổi, lại cảm giác tim mình như vừa bị ai đó bóp nghẹt, đau đến mức không thở nổi.

Thủ đoạn của bọn chúng quá xảo quyệt rồi.

Nhưng trong một thoáng, Lâm Hy lại mừng rỡ như một đứa trẻ vừa được người lớn cho kẹo.

Nói vậy là, hắn không hề phản bội cô.

“Vậy ý anh là, Dĩnh Hàn hiện tại đang bị mất trí nhớ, anh ấy chỉ là không nhớ ra tôi chứ không phải là thật sự ruồng bỏ tôi?” Lâm Hy chớp chớp đôi mắt đỏ hoe của mình, khóe môi cong lên như vầng trăng khuyết, tỏa sáng một góc trời đêm.

“Đúng vậy.” Hàn Tứ gật đầu.

Lâm Hy thở nhẹ một hơi, tâm trạng của cô hiện tại không tồi, Hàn Tứ ngồi phía đối diện có thể chứng minh điều đó.

“Còn nữa…” Hàn Tứ đột nhiên âm trầm khiến Lâm Hy cũng phải trở nên cẩn trọng: “Sau khi lão đại tỉnh dậy, ông lớn cùng Tống Ngôn liền lên kế hoạch muốn tác hợp cho Thẩm Dung Yên cùng lão đại trở thành một đôi. Nói là làm liền, ngày hôm sau cả tổ chức đều được thông báo về cuộc liên hôn của hai người họ, mặc dù lão đại không muốn.”

“Ban đầu lão đại kiên quyết lắm, nhưng vì quá phiền chuyện ông lớn hết lần này đến lần khác lải nhải về chuyện hôn sự này cho nên lão đại mới đồng ý cho xong, nhưng tất cả chỉ là lấy lệ mà thôi. Ba người họ còn xảo quyệt đến mức, bịa ra chuyện lão đại là do Tống Ngôn cứu nên mới may mắn sống sót, từ đó cứ luôn đem chuyện ân huệ này ra để ép buộc lão đại nghe theo, trong khi chúng tôi mới là người vất vả lặn lội, uống một bụng nước mới cứu được lão đại lên bờ.”

Lâm Hy nghe cả buổi, cuối cùng cũng hiểu ra được vấn đề: “Vậy, anh đã điều tra được kẻ nào là người đã mai phục các anh khi đó chưa?”

Hàn Tứ chậm rãi lắc đầu: “Vẫn chưa, nhưng dường như đã có một chút manh mối.”

“Là manh mối gì?” Lâm Hy khẩn trương hỏi.

“Cũng chỉ là suy đoán mà thôi, nhưng mà… kẻ này có thể rất quen thuộc mọi đường đi nước bước của lão đại, nếu không thì sao có thể trong thời gian ngắn đã thành công chiếm trọn phần thắng như thế chứ?” Hàn Tứ hơi nghiêng đầu, híp lại ánh mắt khó hiểu.

Nhưng Lâm Hy lại hiểu thấu tường tận, trừ cô ra, ngoài Tống Dương thì chẳng còn ai am hiểu Hứa Dĩnh Hàn hơn được nữa.

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết, nếu không có anh, e là tôi không thể lấy lại tâm trạng một cách nhanh chóng như vậy rồi.”

"Lâm Hy à, thật ra… " Hàn Tứ hổ thẹn cúi đầu im lặng vài giây, cuối cùng thì cũng ngước lên đối mặt: “Tôi xin lỗi, tôi đã trách lầm cô. Nếu không phải Hàn Tam giáo huấn tôi một trận, sợ rằng tôi sẽ còn không biết sai mà tiếp tục đổ hết lỗi lên đầu cô.”

“Ôi dào, tôi đâu có thèm trách anh, hôm nay anh cho tôi biết mọi chuyện xem như là chúng ta huề, nào… cạn ly.” Lâm Hy nâng ly rượu lên, ý muốn cụng với ly của Hàn Tứ.

Hàn Tứ cũng không muốn làm Lâm Hy mất hứng, nâng ly của mình lên cụng với cô.

Sau tiếng “cạch” vang lên thì ly rượu của ai nấy đều cạn.

Bất ngờ Lâm Hy lại cao giọng nói: “Hàn Tứ à, việc anh cần làm là chăm sóc thật tốt cho lão đại nhà anh, còn lại thì không cần nghĩ ngợi gì nữa. Chuyện gì đã qua cứ để cho nó qua, tôi không trách anh, chỉ cần anh giúp tôi ra vào tổ chức một cách thuận lợi mà không bị ông lớn làm khó là được, còn lại tôi xí xóa hết.”

Hàn Tứ sững người, trên tay còn đang cầm ly rượu chưa biết nên đưa lên hay đặt xuống.

Cô biết rồi sao? Anh còn đang định thú nhận mà.

Lâm Hy trông thấy nét mặt đờ đẫn của Hàn Tứ thì nhếch môi cười. Từ đầu đến giờ anh ta cứ luôn ấp a ấp úng, tuy nói đúng trọng tâm nhưng nghe cứ có cảm giác thiếu thiếu.

Hai người còn quen biết nhau nhiều năm, cô còn không nhận ra được là Hàn Tứ đã làm chuyện gì có lỗi với mình sao, điều này rất dễ nhận biết, chỉ cần mỗi lần Hàn Tứ làm sai thì mười lần như một anh ta đều xoa tai cúi đầu.

Hứ! Anh ta quên mất rằng cô cùng anh ta đã từng rất thân sao, lại còn là hai con người táy máy nghịch ngợm nhất tổ chức nữa.

Cô bĩu môi gắp miếng sườn nướng bỏ lên miệng gặm, lâu lâu lại cụng ly với Hàn Tứ.

Đêm này, đoán chừng cả hai sẽ say khướt cho mà xem.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.