Chương trước
Chương sau

Hiện trường thoáng chốc trở nên hỗn loạn, duy chỉ có một người từ đầu tới cuối vẫn luôn bình thản giữ nguyên một nét mặt, không hoảng loạn cũng không sợ hãi, rất xứng với cương vị của một người đứng đầu.

“Đinh Trạch…” Một người đàn ông trong số đó như mất khống chế mà gào lên một cách thảm thiết, gã ta điên cuồng chạy tới ôm lấy thân thể lạnh ngắt của Đinh Trạch vào lòng.

Nếu là trước đây, Lâm Hy chắc chắn sẽ dằn vặt xót xa khi chứng kiến được cảnh tượng đau lòng đó, nhưng hiện tại, cô chỉ cảm thấy chúng thật đáng hận, chết bao nhiêu cũng không đủ. Thậm chí cô còn muốn phanh thây chúng ra thành trăm mảnh, khiến chúng phải tuyệt vọng đến mức cầu xin cô ban chết cho chúng.

Lâm Hy nắm chặt mảnh chai, trên người cô toát lên một vẻ u ám chết chóc trước nay chưa từng thấy, từ từ chậm rãi tiến lại.

Ánh mắt cô lạnh tanh nhưng tận sâu trong đó lại đỏ rực thiêu đốt toàn bộ sự kiêu ngạo trước đó của chúng, cô nhìn kĩ từng người từng người một. Đều là những gương mặt có liên quan đến cái chết của con cô.

“Tôi sẽ giết cô!” Gã đàn ông kia bất ngờ buông Đinh Trạch xuống, lao như bay về phía Lâm Hy.

Một tia sáng vọt qua trong nháy mắt, tiếng la thảm thiết vang lên, cả người gã gục xuống ôm lấy mắt trái của mình giãy giụa đầy thống khổ đau đớn.

Mảnh nhọn trên tay Lâm Hy thoáng chốc đã ghim sâu vào trong mắt gã, nhưng mắt của cô kì thực lại không nhìn gã mà đang nhắm thẳng vào đám người phía đằng xa kia.

Tên cầm đầu nheo mắt nhìn cô, biểu cảm không rõ là nóng giận hay hứng thú mà khóe miệng của gã đã giương cao: “Cô gái, nóng giận cũng phải có chừng mực, cô còn không tự nhìn xem ở đây có bao nhiêu người, dù cô có bản lĩnh đến đâu thì kết cục của cô e rằng cũng sẽ giống như đứa con đáng thương trong bụng của cô vậy.”

Sau đó là từng tiếng cười khằng khặc, Lâm Hy chỉ cảm thấy cõi lòng chua xót, đau đớn vô cùng, chúng lại còn dám cười nhạo con của cô.

Lâm Hy vô thức đặt tay lên bụng, bây giờ chẳng còn gì nữa. Bỗng cô nắm chặt các khớp ngón tay lại, giọng nói lạnh lùng cất lên.

“Lâm Hy tôi xin thề với trời, thù này không báo… chết không toàn thây!”.

Câu nói vừa dứt, tiếng cười của chúng dần dần nhỏ lại rồi sau đó im bặt không một tiếng động.

Lâm Hy điên cuồng lao nhanh về phía bọn chúng, từng tiếng răng rắc vang lên. Dù Lâm Hy có là trợ thủ toàn năng được huấn luyện chặt chẽ, nhưng với số lượng trên dưới chục người như thế kia căn bản là cô sẽ có chút vất vả với chúng.

Nhìn những đòn mà Lâm Hy tung ra đều giống như đang liều mạng, cũng bởi vì liều mạng nên rất nhanh đã mất sức. Cô bị một gã chụp lấy cổ chân sau đó ném mạnh cả người cô vào tảng đá lớn bên cạnh.

Cú va đập rất mạnh khiến đầu óc Lâm Hy choáng váng, nội tạng như bị dập nát đau đớn không sao tả được.

Bọn chúng đồng loạt xông vào cấu xé Lâm Hy, từng móng vuốt sắc nhọn khét sâu vào trong da thịt. Lâm Hy cắn răng chịu đau mặc cho chúng cấu xé, cố gắng bình phục sức lực.

Cho tới khi cảm thấy đủ, Lâm Hy giạng chân đạp mạnh vào lồng ngực của hai tên đang nắm chặt chân cô, cú đạp không những xuyên qua phổi mà còn tác động mạnh mẽ đến xương ức của hai tên đó.

Gã đàn ông phía trên phẫn nộ mà trừng mắt nhìn cô, hai tay gã đưa lên định bóp cổ Lâm Hy nhưng cô đã nhanh hơn một bước. Cô nhổm người dậy dùng chính đầu mình đập mạnh vào đầu của gã đàn ông đó, gã ta lảo đảo lùi về sau sau đó thì ngất lịm.

Đầu của Lâm Hy lúc này cũng ong ong choáng váng, cô nhặt lấy mảnh vỡ khi nãy nắm chặt trong lòng bàn tay để giữ tỉnh táo, loạng choạng đi về phía gã ta, sau cùng dùng chính mảnh vỡ đó đâm mạnh một nhát chí mạng.

Tên cầm đầu đứng ở một bên chứng kiến từng người từng người một của mình ngã xuống, bấy giờ đã không còn cái vẻ điềm tĩnh như trước nữa mà thay vào đó là từng cơn phẫn nộ như cuồng phong kéo đến.

Gã ta nhanh thoăn thoắt lao đến xách cổ Lâm Hy, cả người cô phút chốc lơ lửng. Lâm Hy vùng vẫy hai chân để tìm kiếm mặt đất, cô giãy giụa kịch liệt, cổ họng đau rát.

Cho tới khi gã không thể giữ nổi Lâm Hy nữa, gã lập tức đổi thế vòng xuống bế cô lên, sau đó ném mạnh cô xuống.

Hàng mày cô nhăn nhúm lại, Lâm Hy có cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình như bị bánh xe lớn tàn nhẫn cán ngang, đau đến không thở được.

Bất ngờ hắn nâng một chân Lâm Hy lên, cô trợn trắng mắt. Lâm Hy cảm giác được động tác này nguy hiểm liền lồm cồm muốn bò dậy tìm đường thoát thân nhưng đã không còn kịp nữa.

Một tay gã nhanh chóng túm lấy cổ chân cô, một chân ghì xuống bắp đùi, vặn ngược một cái, tiếng “rắc” gãy vụn vang lên.

Lâm Hy thảm thiết gào lên trong đau đớn, khuôn mặt cô trắng bệch không còn dư chút sức sống nào. Bên chân run rẩy, cả cơ thể cũng run rẩy, so với cái chết thì đây mới chính là sự dày vò tàn nhẫn nhất đối với cô.

Gã ta hiện tại đã không thể giữ được bình tĩnh, giọng nói đầy hung hãn cất lên: “Một con nhóc như cô lại dám ngông cuồng tác oai tác quái. Tôi nói cho cô biết, ngày hôm nay tôi phải lấy mạng cô!”

Khoảnh khắc giọng nói như ma như quỷ ấy vừa dứt, gã ta dùng chính mảnh nhọn đó của Lâm Hy sau đó đâm mạnh xuống, cũng may là cô phản xạ nhanh nên nhát đâm không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ trượt xuống bả vai.

Gã ta lại một lần nữa vung mảnh nhọn lên, xem ra đêm nay gã quyết phải trừ khử cô cho bằng được. Lâm Hy theo phản xạ túm chặt lấy cánh tay đang cầm mảnh nhọn của gã, ra sức chống đỡ.

Đối với kẻ có sức lực mạnh mẽ như thế này thì căn bản cô không thể dùng sức để đấu. Vả lại, Lâm Hy còn là trợ thủ được huấn luyện nhiều năm, kinh nghiệm sau những lần đổ máu thương tích đầy mình là chỉ nên dùng trí, không cần dùng sức.

Những tên cặn bã thì lại càng không cần phải tiếc thủ đoạn.

Bàn tay đang túm chặt lấy tay của gã từ lúc nào đã chuyển thành giằng co, Lâm Hy dùng hết sức lực ít ỏi còn lại của mình để giành lại mảnh nhọn trong tay gã, cho tới khi cảm nhận được lực tay của gã ngày một mạnh, cô bất ngờ thả tay ra.

Hai bên giằng qua kéo lại quá căng, dẫn tới việc khi Lâm Hy thả tay một cách đột ngột… mảnh nhọn đã trực tiếp đâm thẳng vào động mạch trên cổ gã. Con mắt gã ta bấy giờ vẫn còn đang trợn trừng kinh hãi giống như là không thể tin được mọi chuyện sẽ xảy ra với mình.

Và rồi, Đinh Trạch chết như thế nào, gã ta chết y như thế.



Làn gió mạnh thổi đến khiến mái tóc dài của Lâm Hy tung bay, bầu trời bất ngờ đổ cơn mưa lớn. Cuối cùng thì, chính tay cô cũng đã tiêu diệt được đám người máu lạnh đó, chính tay cô đã rửa được mối hận này.

Lâm Hy ngửa mặt lên trời cười một tiếng đầy chua chát, tiếng rên thảm thiết không ngừng nỉ non…

Nhìn những con người đang nằm bất động dưới đất, cô càng cười lớn hơn, nụ cười chứa đựng bi ai đau khổ.

Lâm Hy đưa tay lên bụng, cổ họng nghẹn ứ mấp máy từng tiếng nhỏ vụn thương tâm: “Đứa con tội nghiệp của mẹ, cuối cùng thì mẹ cũng báo thù được cho con rồi…”

Nước mắt cô rơi, giọt nào cũng bị làn mưa xóa nhòa đi hết thảy. Lâm Hy hiện giờ đã sức cùng lực kiệt, một bên chân bị bẻ gãy cuối cùng cũng đã không thể cầm cự được nữa, cô lẳng lặng gục xuống.

Từng hồi ức tươi đẹp không ngừng tua ngược trong đầu. Bầu trời trước mặt nó giống như một hố đen sâu không thấy đáy, sắp sửa nuốt chửng cô.

"Dĩnh Hàn… " Khoảnh khắc câu nói cuối cùng vừa dứt, Lâm Hy từ từ… từ từ… nhắm mắt.



“Đừng!” Hứa Dĩnh Hàn bừng tỉnh trong cơn mê man, cơn ác mộng vừa nãy khiến trái tim hắn như muốn nhảy vọt ra ngoài.

Hắn không quan tâm đến việc bản mình đang bị thương, lập tức rời khỏi phòng.

Lúc xuống cầu thang thì vừa vặn gặp được Hàn Tứ, anh ta sửng sốt một hồi sau đó thì chạy nhanh tới muốn dìu hắn quay trở lại phòng nghỉ ngơi: “Lão đại chỉ vừa mới tỉnh, vẫn nên nằm trong phòng nghỉ ngơi thì hơn ạ.”

“Cô ấy đâu?” Giọng nói lạnh lẽo của Hứa Dĩnh Hàn cất lên.

Tới nước này thì Hàn Tứ không thể nào giấu hắn được nữa, nhưng bởi vì sức khỏe của hắn vẫn còn chưa bình phục nên Hàn Tứ có hơi do dự, từng câu từng chữ cứ chậm rì.

Hứa Dĩnh Hàn hít thở nặng nề, một lần nữa lạnh giọng: “Tôi hỏi cô ấy đâu?”

Hàn Tứ nhìn hắn rồi khẩn trương nói: “Lão đại, hay là…”

“Hàn Tứ!” Cái lạnh từ âm tào địa phủ toát ra từ người hắn khiến Hàn Tứ cảm thấy hít thở không thông, anh ta ngay tức khắc cúi thấp đầu.

Biểu hiện của Hứa Dĩnh Hàn hiện tại cho thấy hắn đang cực kỳ tức giận, hắn lạnh lùng nhìn Hàn Tứ rồi nói: “Cậu đã đảm bảo với tôi như thế nào? Rốt cuộc thì cô ấy đang ở đâu, còn sống hay đã chết các cậu cũng phải nói với người làm lão đại như tôi một tiếng chứ, có phải là muốn tạo phản rồi không?”

Hàn Tứ phút chốc bị giật mình bởi câu nói cuối của hắn, nhưng anh ta vẫn không hé nửa lời.

“Được! Được lắm! Cậu không nói, vậy thì cút ra khỏi đây. Kể từ ngày hôm nay cấm cậu không được phép bước chân vào cổng biệt thự nửa bước, cậu cũng sẽ không còn là thuộc hạ của tôi nữa!” Hắn nói xong thì trực tiếp bỏ đi.

Còn chưa xuống hết cầu thang thì hắn bị Hàn Tứ chặn lại, giây sau Hàn Tứ quỳ hẳn xuống dưới chân hắn: “Lão đại, xin lão đại đừng vứt bỏ tôi, tôi nói… tôi sẽ nói.”

Hứa Dĩnh Hàn hơi cụp mắt xuống nhìn Hàn Tứ, ra hiệu cho anh ta nói.

Hàn Tứ hít sâu một hơi sau đó thở hắt ra:

“Lâm Hy là tội đồ của tổ chức, vài ngày trước đã bị lưu đày đến đảo hoang, cả đời cũng không được phép quay trở lại tổ chức…”

Lời của Hàn Tứ nói như sét đánh ngang tai, Hứa Dĩnh Hàn bỗng chốc túm lấy cổ áo anh ta gằn giọng: “Cậu vừa nói cái gì? Lâm Hy cô ấy bị đày đến đảo hoang?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.