Trời dần sáng, một biển mây tràn ngập ánh bình minh. Khung cảnh tuyệt đẹp như một bức tranh thiên nhiên được họa lên một cách đầy điêu nghệ.
Đảo hoang, một nơi biệt lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Ba phía Tây, Nam, Bắc đều là rừng nguyên sinh bị mây mù bao phủ. Phía Đông là vùng biển rộng lớn, nơi đây hẻo lánh đến mức cả một con thuyền cũng không hề thấy hiện hữu hay tồn tại.
Xung quanh ngoài cây cối và nước ra thì chỉ toàn là đá với cát, dựa vào điều kiện thiếu thốn ở đây e là sẽ rất khó để con người có thể sinh tồn. Đảo hoang lại rất hiếm người biết, bởi nơi đây là một vùng đất tách biệt với môi trường sống bên ngoài, chiếm một vị trí rất nhỏ trên bản đồ thế giới nhưng lại chẳng có mấy ai quan tâm đến hòn đảo bị bỏ hoang này.
Cho nên, nếu không có bản đồ rõ ràng địa hình ở đảo hoang thì có khả năng người bị đày đến đây sẽ mãi mãi không thể trở về thế giới vốn thuộc về mình.
Phía trước là một màn tối đen, đôi mắt đang nhắm kịt loáng thoáng đón nhận được một chút ánh sáng.
Cô đã tỉnh, chỉ là toàn thân hiện tại đã đau đớn đến mức không thể cử động được, cũng không cách nào có thể mở mắt được. Lâm Hy vô thức đưa tay sờ bụng mình, chỉ cần đứa bé được bình an vô sự, cô chịu một chút đau đớn cũng chẳng sao.
Xung quanh bỗng cảm nhận được hơi thở của con người, Lâm Hy muốn mở miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thu-nho-cua-han-lao-dai/3383608/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.