Chương trước
Chương sau
Tại sân huấn luyện ở biệt thự, Hàn Tam và Hàn Tứ ai nếu đều mang cho mình một vẻ mặt rất phức tạp.

Không còn Tống Dương, hai người bọn họ nhận đảm nhiệm việc giám sát trợ thủ huấn luyện, dù hiện tại trong lòng đang rất lo lắng bất an nhưng dù thế nào bọn họ vẫn phải hoàn thành cho tốt nhiệm vụ của mình.

Hai người họ ráng lắm mới có thể đợi được đến lúc kết thúc huấn luyện.

Lúc này, Hàn Tứ đã ngồi sụp xuống đất, hai tay vòng quanh đầu gối rầu rĩ nhìn vô định về một góc sân. Hàn Tam cũng không khá hơn là mấy, trong lòng anh ta hiện giờ đang nóng như lửa đốt.

Lão đại của bọn họ phải hứng chịu hình phạt tra tấn tàn nhẫn ở trong ngục tối, vậy mà bọn họ không thể giúp gì được. Điều duy nhất họ có thể làm đó là giúp hắn giữ kín mọi chuyện, không để cho Lâm Hy biết được lão đại của bọn họ vì cô mà can tâm tình nguyện chịu phạt.

“Có tin tức gì của lão đại không?” Hàn Tứ mở miệng hỏi, mắt vẫn đăm đăm nhìn về một hướng.

Hàn Tam từ từ ngồi xuống dựa lưng vào chân ghế gỗ, vẻ mặt ảm đạm: “Lão đại đã vào đó rồi, chỉ là… hình phạt mà ông lớn ban xuống quả thật quá tàn nhẫn rồi.”

Hàn Tứ nghe xong thì mới quay ngoắt lại nhìn về phía Hàn Tam, giọng nói có phần gấp gáp: “Hay là chúng ta tới cầu xin ông lớn, lão đại dù gì cũng là con nuôi của ông lớn mà, chắc ông lớn sẽ mềm lòng thôi.”

“Vô ích thôi.” Hàn Tam chầm chậm lắc đầu.

Hàn Tứ híp mắt không hiểu: “Chưa thử thì làm sao biết được có vô ích hay không? Đi… chúng ta tới gặp ông lớn.” Hàn Tứ đứng dậy cố gắng kéo tay Hàn Tam với ý định muốn anh ta cùng mình đi cầu xin giúp lão đại, nhưng ngay sau đó đã bị Hàn Tam gạt tay ra.

“Cậu hiểu vấn đề không hả? Lão đại là đang muốn gánh tội thay cho Lâm Hy.” Hàn Tam hắng giọng, anh ta biết Hàn Tứ chỉ là đang lo lắng cho Hứa Dĩnh Hàn nên mới nhất thời mất bình tĩnh như vậy, anh ta cũng tự cảm thấy bản thân mình hơi quá.

Hàn Tam đưa tay vỗ vai Hàn Tứ, dần dần hạ thấp giọng: “Dù bây giờ chúng ta thuyết phục được ông lớn thì cậu có chắc là sẽ thuyết phục được quyết tâm của lão đại không? Thời gian qua, tôi cứ nghĩ là cậu phải hiểu được rồi chứ? Lâm Hy cô ấy là tất cả đối với lão đại, không có cô ấy lão đại vẫn sẽ sống, nhưng tôi chắc chắn cuộc sống của lão đại sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

Hàn Tứ cắn chặt khớp hàm của mình, từng đường gân lộ rõ trên trán, anh ta thú thật không thể lĩnh hội được: “Tôi không hiểu, rốt cuộc thì Lâm Hy đã làm được gì cho lão đại, cô ấy xứng đáng để lão đại hết lần này đến lần khác phá bỏ quy tắc hay sao? Đấy… bây giờ cậu nhìn đấy, lão đại vì cô ấy mà phải chịu hành hạ khổ sở ở trong ngục tối, là ngục tối đó cậu biết không?” Càng về sau, Hàn Tứ càng mất kiểm soát mà cao giọng.

Anh ta nói xong thì che mắt đấu lưng lại với Hàn Tam, không phải anh ta đang khóc, chỉ là cảm thấy thấy hốc mắt mình hơi cay mà thôi.

Hàn Tam thở dài một hơi nặng nề, từ đằng sau nói vọng tới: “Cậu phải có niềm tin vào lão đại của chúng ta chứ.”



“Tôi tin, tôi đương nhiên tin là lão đại sẽ cầm cự được, nhưng cậu có biết ngục tối là nơi như thế nào không? Tôi năm đó chỉ phạm một lỗi nhỏ thôi mà nửa cái mạng của tôi đã treo trên đầu ngục rồi đó. Lão đại thì sao? Ba lần phá bỏ quy tắc, còn phạm phải điều cấm kị, hình phạt sẽ còn khủng khiếp như thế nào cậu có tưởng tượng nổi không?” Không khó để nghe ra trong giọng nói của Hàn Tứ có chút run rẩy.

Năm đó Hàn Tứ từng phạm lỗi phải vào ngục tối một lần, từ sau lần đó cứ hễ ai nhắc đến hai chữ “ngục tối” là anh ta lại không khỏi rùng mình. Còn về lý do ư? Nơi đó không phải là nơi để trừng phạt răn đe người trong tổ chức, mà là nơi để tra tấn con người.

Hàn Tứ đã phải chịu hình phạt tàn khốc suốt một ngày một đêm ở trong ngục, chúng vẽ một vòng tròn nhỏ chỉ vừa đủ với một bàn chân, bắt anh ta đứng vào trong đó với một tư thế thẳng đứng, hai tay là xiềng xích trói chặt, sau đó nện mạnh từng roi lên lưng anh ta. Mỗi một roi đều lằn sâu vào trong da thịt, mỗi một roi đều ri rỉ rớm máu, cứ đánh liên tục như thế cho tới khi thời gian hình phạt kết thúc thì thôi.

Một khi chân chạm phải vạch tròn thì những lần roi trước đó xem như không tính, dù đau đớn tới mức nào thì cũng không được phép kêu la… Đó cũng là cách mà tổ chức huấn luyện các trợ thủ, và rồi áp dụng cho cả lúc tra tấn.

Chỉ một ngày chịu phạt mà Hàn Tứ đã phải mất một tháng trời mới có thể đi lại bình thường được. Vậy thì thử hỏi ba ngày của Hứa Dĩnh Hàn sẽ khủng khiếp đến mức độ nào? Dù hắn có là lão đại cường quyền, nắm trong tay vô số sinh mạng thì hắn vẫn chỉ là một con người bình thường, hắn không thần thông quảng đại tới mức có thể tự biến bản thân trở thành mình đồng da sắt.

Hàn Tứ càng nói trong lòng anh ta càng hỗn loạn, lồng ngực phập phồng lên xuống không ngưng.

Tình hình còn đang căng thẳng thì bỗng một giọng nói quen thuộc cất lên.

“Hình phạt gì cơ?” Lâm Hy lúc này vừa vặn đi tới, lại mơ hồ nghe được câu nói cuối của Hàn Tứ.

Hai người bọn họ nghe xong thì cùng đưa mắt nhìn sang, có thể cảm nhận được hơi thở của Hàn Tứ quá đỗi nặng nề, mắt nhìn chằm chằm vào người con gái trước mặt. Hàn Tứ nghiến răng, giây sau không nói không rằng quay người bỏ đi, anh ta lo nếu như còn ở lại đây, sợ rằng anh ta sẽ không thể kiểm soát được lời nói của mình.

Hàng mày Lâm Hy nhíu chặt, xảy ra chuyện gì rồi sao?

Hàn Tam nhận ra được trạng thái thay đổi của Lâm Hy, vội đánh lạc hướng suy nghĩ của cô: “Tôi với Hàn Tứ vừa rồi chỉ là xích mích một số chuyện nên cậu ta mới như vậy thôi, mợ đừng nghĩ nhiều.”

Lâm Hy tạm thời gạt bỏ những nghi vấn vừa nãy ra khỏi đầu, mặc dù cô vẫn cảm thấy có cái gì đó không ổn. Cô nhanh chóng chuyển chủ đề, bởi cô đang có chuyện muốn hỏi anh ta.

“Lâm Quyền cậu ta không bị thương gì chứ?”

Hàn Tam bấy giờ mới sực nhớ ra chuyện quan trọng này, lão đại đã căn dặn anh ta tuyệt đối không được để cô biết chuyện của Lâm Quyền, làm sao đây?



Thấy biểu hiện của Hàn Tam cứ hé môi rồi lại mím chặt không nói, Lâm Hy biết hẳn là đã có chuyện, cô thấp giọng thăm dò: “Hàn Tam, có phải lão đại không cho anh báo chuyện của Lâm Quyền với tôi không?”

Hàn Tam cắn chặt răng không hé nửa chữ.

Lâm Hy tự hiểu sự im lặng của Hàn Tam là đang ngầm khẳng định, hết cách, cô chỉ đành ra bài cuối cùng: “Nếu như anh không nói, tôi sẽ tự mình đi gặp Dĩnh Hàn để hỏi.” Nói xong cô toan bỏ đi.

Bước chân của Lâm Hy rất chậm, không ngoài dự tính, chỉ vài giây sau Hàn Tam đã khẩn trương chạy tới cản cô.

Lâm Hy nhìn anh ta với ánh mắt rất nghiêm túc, cô thở dài, giây sau hạ giọng: “Hàn Tam, anh cứ xem như hiện giờ người đang hỏi anh là Lâm Hy chứ không phải là nữ chủ nhân gì đó. Tôi biết là anh không thể làm trái lệnh của Dĩnh Hàn vậy nên thế này đi, anh chỉ cần gật hoặc lắc đầu là được.”

Hàn Tam trầm ngâm một lúc, lại nhìn thấy được ánh mắt đầy kiên định của Lâm Hy, sau một hồi đấu tranh suy nghĩ thì anh ta quyết định đồng ý.

Lâm Hy cố gắng sắp xếp lại những nghi vấn của mình rồi cẩn thận dò hỏi: “Lâm Quyền vẫn chưa được tìm thấy đúng chứ?”

Hàn Tam nhanh chóng gật đầu, giây sau lại lắc đầu.

Cô nheo mắt, Hàn Tam vậy là có ý gì?

Sau đó, Lâm Hy như ngộ ra điều gì đó, mắt cô bỗng lóe lên tia sáng: “Vậy có nghĩa là… anh biết Lâm Quyền hiện giờ đang ở đâu?” Ngừng một chút, cô lại nói tiếp: “Có phải ý của anh là cậu ta đang bị thế lực nào đó bắt giữ?”

Hàn Tam tròn mắt nhìn cô, xem ra cô đã đoán đúng.

“Anh biết nơi Lâm Quyền bị chúng bắt giữ đúng không?” Lâm Hy hỏi càng lúc càng nhanh.

Hàn Tam một lần nữa gật đầu.

Lâm Hy cụp mắt nhìn xuống chân mình, thế lực có thể ngang nhiên bắt giữ người của tổ chức, ngoài nhà họ Tống thì Lâm Hy không thể đoán ra được thế lực nào khác nữa.

Cô ngước mặt lên, giây sau dứt khoát nói ra suy đoán của mình: “Là Tống gia?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.